Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Tờ Hưu Thư - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:41:41
Lượt xem: 300

Thành hôn 10 năm, Bùi Cảnh đưa người ta thứ bảy vào cửa.

Nghe đồn là mỹ nhân nơi hoa lầu.

“Phu nhân an khang.”

Nàng e ấp đến dâng trà cho ta, giọng nói dịu dàng như mật ngọt.

Ta thản nhiên nhận lấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, khẽ "ừ" một tiếng.

Nàng có dung mạo thanh tú, xinh đẹp tựa hoa phù dung đẫm sương mai.

Nhìn kỹ, nàng có nét hao hao giống ta.

Và cũng có ba phần giống với vị di nương mới được nạp vào phủ năm ngoái.

Hay nói đúng hơn, những năm gần đây, những nữ nhân được Bùi Cảnh nạp vào phủ đều mang một khuôn mẫu: mày liễu, mắt hạnh, tính tình ôn nhu như nước.

"Ta là người Giang Lăng, họ Tần, tên Hồn Dữ, vốn là ca kỹ ở Phương Nghi Lâu." Nàng thưa, "Được Hầu gia thương yêu, chuộc thân cho ta."

Bùi Cảnh vốn là kẻ hoang đường, làm ra loại chuyện chuộc thân cho một ca kỹ rồi rước vào cửa này, ta cũng chẳng lấy làm lạ.

Tần Hồn Dữ lấy tay che mặt, bỗng cất tiếng nói dịu dàng.

Nàng nói: “Hôm đó, ta bị một tên công tử vô tích sự uy hiếp, hắn bảo nếu ta không chịu ngủ cùng hắn một đêm, hắn sẽ phá hủy Phương Nghi Lâu. Tú bà cũng đành bất lực… nhưng Hầu gia, chàng ấy đã đứng ra vì ta…”

Đúng là một câu chuyện cổ điển về anh hùng cứu mỹ nhân.

Nếu là ta của trước kia nghe thấy điều này, nhất định sẽ nổi giận lắm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta mười sáu tuổi đã có tình cảm, mười tám tuổi gả cho Bùi Cảnh, tự cho rằng tình cảm này rất sâu sắc.

Nhưng hỡi ôi!

Kể từ năm thứ tư sau khi ta và hắn nên duyên vợ chồng, cánh cửa Bùi phủ kia cứ mở toang hoác, năm nào cũng rước thêm một nàng thiếp mới vào phủ.

Ấy là còn chưa kể đến những bóng hồng chốn phong trần.

Hắn là Bùi tướng quân, là Bùi hầu gia danh tiếng lẫy lừng, nhưng tiếng tăm hắn nơi chốn thanh lâu kỹ viện cũng chẳng kém phần vang dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-to-huu-thu/chuong-1.html.]

Biết bao đêm trăng sáng vằng vặc giữa trời, ta phải khoác lên mình tấm áo lạnh lẽo, dẫn người đến chốn kỹ viện tìm hắn.

Thuở ban đầu, ta làm ầm ĩ.

Nào là trời long đất lở, nào là gà bay chó sủa, phủ tướng quân chẳng lúc nào được yên.

Lần đầu tiên hắn nạp thiếp, ta đã đập phá tan tành mọi thứ trong phủ, khiến ả di nương kia sợ hãi run lẩy bẩy như chim cút.

Nhưng nào có ích gì.

Hắn chỉ liếc nhìn ta, lạnh lùng buông một câu: "Đáng tiếc cho bộ đồ sứ sắc xanh ngọc bích kia."

Rồi hắn quay lưng bước đi.

Ta không cam lòng, ầm ĩ cũng chẳng được, bèn tìm mọi cách hàn gắn tình cảm vợ chồng.

Miếu thần tiên nào ở kinh thành, đạo quán chùa chiền nào linh thiêng, ta đều thành tâm dâng hương cầu khấn, xin quẻ bói toán.

Ta quỳ gối dưới đất, khẩn cầu thần linh phù hộ, mong hắn hồi tâm chuyển ý, ta nguyện dùng cả thọ mệnh của mình để đổi lấy.

Ta còn sai người hầu mua về những bức tranh vẽ chuyện phòng the, học theo những nữ nhân trong tranh, tỉ mỉ hầu hạ, lấy lòng hắn.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Giờ đây, nghe vị thiếp thất mới kia thỏ thẻ tâm tình, lòng ta chẳng còn gợn chút bi thương nào nữa.

Thậm chí, ta còn thấy buồn cười.

Tần Hồn Dữ liếc nhìn ta.

Thấy ta chẳng có phản ứng gì, nàng ta cụp mắt xuống, càng thêm thao thao bất tuyệt.

"Hầu gia nói," nàng ta khẽ cong môi cười duyên, "cả đời này chàng ấy nhất định sẽ không phụ ta, chúng ta không cần thề non hẹn biển, tình sâu nghĩa nặng làm chi. Nếu ta không thích hầu phủ người đông, chàng ấy sẽ mua cho ta một nơi ở yên tĩnh."

"Nhưng ta nghĩ, dù sao cũng nên đến bái kiến phu nhân, ta..."

"Ngươi có biết không." Ta vuốt ve tay vịn ghế thái sư, mỉm cười ngắt lời nàng ta, "những lời tương tự ấy, Bùi Cảnh đã nói sáu lần rồi."

"Lời ấy quả thực giống nhau y đúc... một chữ cũng không khác."

Loading...