Một năm sau khi cách biệt - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:21:37
Lượt xem: 3,870

6/

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tống Viễn Lâm dãn Quý Tình về phòng tân hôn.

Tôi vô tình trở thành kẻ nghe lén, nhưng tôi lại không thể rời khỏi được.

May là Tống Viễn Lâm không định làm gì, sau khi an ủi Quý Tình, anh ta đi về phía phòng làm việc.

"Anh có vài việc cần giải quyết, em ngủ trước đi."

Tất nhiên Quý Tình rất khó chịu khi phải ngủ một mình vào đêm tân hôn.

Cô ta bĩu môi, đá văng giày cao gót: "Tống Viễn Lâm, em tức giận."

Có lẽ vì được thiên vị nên cô ta không hề sợ hãi.

Tôi chưa bao giờ dám bộc lộ cảm xúc của bản thân rõ ràng như vậy, bởi vì Quý Tình giận dỗi thì Tống Viễn Lâm sẽ dỗ dành, còn tôi mà nổi giận thì chẳng có ai quan tâm đến cả.

Kiếp này, tôi đến trong cô đơn và cũng rời đi như thế.

Không có ai quan tâm đến sự biến mất của tôi, cũng không có ai nhớ tôi là ai.

Lạ thật, tôi đã c.h.ế.t rồi, sao vẫn cảm thấy chạnh lòng.

Quả nhiên, Tống Viễn Lâm lại kiên nhẫn dõi dành Quý Tình vài câu.

Anh ta vốn đã điển trai, cho nên chỉ cần nói vài câu ngon ngọt đã dỗ cô gái nhỏ vui vẻ.

Khi Tống Viễn Lâm bước vào phòng làm việc, đêm đã khuya.

Nhìn thấy trong khung chat không có tin nhắn đáp lại, Tống Viễn Lâm xụ mặt.

Nhưng anh ta không hề lo lắng về việc mất liên lạc với tôi mà chỉ tức giận vì con chim hoàng yến là tôi dám bướng bỉnh với anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-nam-sau-khi-cach-biet/chuong-06.html.]

Đêm nay, tôi không hề buồn ngủ.

Tôi nóng nảy bay tới bay lui trong phòng, nhìn Tống Viễn Lâm lười nhác ngồi cách đó không xa, tôi ước gì mình có thể bóp cổ anh ta.

Nhưng có lẽ là do tôi không có năng khiếu làm mà nên ngón tay tôi chỉ có thể xuyên qua cơ thể anh ta chứ không chạm vào được.

Tống Viễn Lâm cũng không ngủ ngon, anh ta nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc nghĩ ngợi suốt nửa đêm.

Mãi đến hừng đông, anh ta mới lấy một viên thuốc từ trong ngăn tủ ra rồi trực tiếp nuốt xuống mà không cần nước.

Tôi từng lén kiểm tra và biết được đó là loại thuốc Anthracycline, tác dụng chính của nó là chống trầm cảm.

Trình Minh từng nói, chuyện bà mẹ qua đời cùng lúc đã khiến Tống Viễn Lâm chịu đả kích rất lớn.

Trong mấy năm sống ở nước ngoài, cuộc sống của anh ta không hề tốt đẹp như những gì người ngoài nhìn thấy.

Chẳng qua Tống Viễn Lâm đã quên im lặng chịu đựng, mặc cho sự tuyệt vọng và nóng nảy bào mòn chính mình.

Tống Viễn Lâm không tha cho mình và cũng không chịu ta cho tôi.

Có một lần, sau khi cãi nhau, tôi đã rạch một lằn rất sâu trên cổ tay, quyết tuyệt nhìn trần nhà lạnh như băng và gọi điện thoại cho anh ta.

"Tôi trả lại cho anh một mạng, anh hãy tha cho tôi cũng như tha cho bản thân mình đi."

Thế nhưng, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Nếu cô dám c.h.ế.t thì mẹ cô cũng không cần sống tiếp nữa."

Anh ta rất thích ủy h.i.ế.p tôi như thế.

Suy nghĩ quay về hiện tại. 

Tôi mặc bộ quần áo ướt đẫm, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy ánh nắng sớm mai vừa chiếu vào cửa sổ.

Trời đã sáng rồi.

Bình luận

1 bình luận

  • Đọc mà cực kì ức chế nam chính, tình thương muộn màng cũng chỉ như cỏ rác. Nữ chính cũng ngu, cái não yêu đương của bà này xứng đáng nhận cái chết, nó bạo hành như chó mà vẫn ở duoc 10 năm . Mà chết cũng đéo yên với thằng lol này, chết cũng bị nó lấy xác ra làm cho đưa cho nội tâm yếu ớt, tiếc thương rồi khác lên mộ là vợ yêu, dm chết cũng đéo xong. Nữ chính chết rồi diễn cho ai xem???? 100 kg omo cũng không thể tẩy trắng thằng lol này được , nói chung nữ chính toàn gặp cực phẩm , từ bà mẹ già đình đến thằng điên này . Giỏi thì mày đi mà hành bà mẹ đi , cái lol hành con bé thế, đã thế còn làm fuckboy đứa nào cũng đụ. Như cái toilette công cộng. Mà nữ chính cũng ở được với thể loại này . Đủ má cuối cùng tự tự, chết cũng đéo yên , nó chét xong chcws cũng bám theo luôn. Nói chung ở đời đừng bao giờ từ bỏ cuộc sống nhé . Còn ông chú với thằng con cũng chả bị sao cả. Nói chung tốt nhất tác giả nên tự tát vào mặt mình 100 lần đi . Đọc ức chế cực kì, cả bộ truyện không một đứa bình thường

    Nhi 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...