Chạm để tắt
Chạm để tắt

Một Kiếp Bất Phụ - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:40:33
Lượt xem: 2,821

Bùi Hành ngửa mặt lên trời cười dài, mắt mở trừng trừng.

"Giao Giao, muội phản bội ta? Bao nhiêu năm tình cảm, muội phản bội ta! Muội tưởng Bùi Trạm có thể bảo vệ muội sao? Ngây thơ!"

Thẩm Giao vẫn là bộ dạng đáng thương: "Ta tố giác có công, Trạm ca ca đã hứa cho ta lập công chuộc tội."

Tay nàng vuốt ve bụng nhỏ, mặt đầy dịu dàng: "Huống hồ ta đã có cốt nhục của Trạm ca ca, đây là đích trưởng tử của chàng, là thái tử tương lai."

Bùi Hành phẫn nộ gầm lên: "Ngươi nằm mơ! Các ngươi đều nằm mơ!"

"Phụ hoàng còn đó, ta là thái tử do người thân phong!"

"Bùi Trạm danh không chính ngôn không thuận, hôm nay mang quân bức cung, chính là mưu phản! Sẽ bị sử sách phỉ nhổ muôn đời!"

Bùi Hành từng bước một đi lên đài cao, hai mắt sáng rực nhìn khắp quần thần đang có mặt.

“Các ngươi là bề tôi của Đại Chu ta, lẽ ra phải trung thành với Hoàng đế, trung thành với bản Thái tử! Kẻ nào ủng hộ Bùi Trạm, đều xem như loạn thần tặc tử, đáng tru di cửu tộc!"

Bọn đại thần đồng loạt im lặng.

Bùi Hành nói đúng. Hiện giờ hắn vẫn là Thái tử, bất kể hắn phạm tội tày trời gì, không có thánh chỉ của Hoàng đế, hắn vẫn là trữ quân.

"Nghịch tử Bùi Hành tiếp chỉ."

Phụ thân ta đột nhiên chậm rãi đứng dậy, trên tay giơ cao chiếu thư do Hoàng đế ngự bút.

“Thái tử Bùi Hành, lừa dối vua, phạm tội không thể tha thứ, lập tức phế bỏ thân phận Thái tử, giáng xuống làm thường dân. Ngũ tử Bùi Trạm, đức hạnh vẹn toàn, trí dũng song toàn, sắc phong làm trữ quân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-kiep-bat-phu/12.html.]

Phụ thân ta vừa dứt lời, cả điện im phăng phắc.

Mộ Cẩn An hướng về phía Bùi Trạm vén bào quỳ xuống: "Thần tham kiến Thái tử điện hạ!"

Toàn thể tướng sĩ đều theo Mộ Cẩn An: "Thái tử điện hạ thiên tuế!"

Các đại thần cùng phụ thân ta quỳ lạy, không ai dám có ý kiến.

Từ đêm nay trở đi, Bùi Trạm ngồi lên ngôi cao, cuối cùng đã trở thành Thái tử.

Phụ thân ta bước đến trước mặt Bùi Hành, nhìn hắn bằng ánh mắt nặng trĩu: "Thánh thượng có một câu nói muốn nhắn cho ngươi."

Bùi Hành mắt đỏ hoe nhìn phụ thân ta, trong ánh mắt ánh lên tia hy vọng.

"Ngu dốt vô tri, uổng làm con ta."

Bùi Hành cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, ngã quỵ xuống đất.

Giữa cảnh hỗn loạn, ta len lỏi qua đám đông, từng bước một tiến đến trước mặt Bùi Hành rồi dừng lại.

"Bùi Hành, cảm giác bị phản bội thế nào? Có phải rất đau đớn, rất ghê tởm không?"

Hận ý kìm nén bấy lâu trong mắt ta bùng lên dữ dội, Bùi Hành ngây người nhìn ta:

"Lâm Tiêu Tiêu, ngươi hận ta ư? Vì sao?"

 

Loading...