Một Câu Chuyện Ngọt Ngào - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:45:47
Lượt xem: 985

Sau đó tôi gửi một cái bao lì đỏ thật lớn cho đầu lĩnh tình báo của mình.

 

Cô ấy cũng rất hiểu chuyện, sau khi nhận thì lập tức như là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

 

Tôi bị cô ấy chọc cười, nên gửi tin nhắn cho Tống Từ Dịch.

 

[Trợ lý kia của anh rất nỗ lực, suy xét xem có tăng lương cho cô ấy hay không?]

 

Anh trả lời rất nhanh: [Lý do?]

 

Tôi ngẫm nghĩ: [Bởi vì cô ấy là nhịp cầu nối của tình yêu chúng ta?]

 

Tống Từ Dịch: [...]

 

Không quá một lúc, tiếng chuông tin nhắn lại bắt đầu vang lên không ngừng.

 

Trợ lý: [Giám đốc tăng lương cho em! Yêu chị nhất, chị Kiều!]

 

Tôi nhìn chằm chằm di động vui vẻ hồi lâu.

 

Đúng là một kẻ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.

 

14. 

 

Khi ăn cơm chiều, cha nuôi giả vờ lơ đãng hỏi.

 

“Tình cảm của hai đứa các con bồi dưỡng đến đâu rồi?”

 

Tống Từ Dịch lại quá bất ngờ lại bị sặc.

 

Tôi rất thành thạo vỗ thuận khí giúp anh, tự nhiên tươi cười.

 

“Hiện tại chúng con vẫn là bạn bè.”

 

Anh đỏ mặt trừng mắt nhìn tôi.

 

Mẹ nuôi lạnh nhạt mở miệng: “Không thể được, phải nhanh lên, chúng ta rất muốn ôm cháu trai.”

 

“Mẹ!” Tống Từ Dịch ngồi không yên.

 

Ánh mắt anh trốn tránh: “Chúng con có tiết tấu của mình, mọi người đừng nhọc lòng.”

 

Mẹ nuôi cùng cha nuôi liếc nhau, ý vị thâm trường mỉm cười.

 

Buổi tối, tôi gõ cửa phòng Tống Từ Dịch.

 

Anh mở cửa, mặc áo tắm dài, tóc ướt được vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng, mang theo bọt nước vẫn chưa được lau khô.

 

Cơ n.g.ự.c tinh tráng như ẩn như hiện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/chuong-8.html.]

Thấy là tôi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

 

“Tìm anh làm gì?”

 

Tôi nhón chân hôn anh một cái: “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

 

Nói xong không cho anh thời gian phản ứng, bước chân nhẹ nhàng mà trở về phòng.

 

Tôi đã sớm muốn làm như vậy.

 

Trước tiên dùng quyền lợi của bạn gái thì cũng không quá phận đấy chứ?

 

Tống Từ Dịch ngẩn người mà nhìn bóng dáng tôi, vành tai dần dần đỏ lên.

 

15. 

 

Trong khoảng thời gian này tôi thường xuyên đi đưa cơm trưa cho Tống Từ Dịch.

 

Còn sẽ đặt trà sữa cho những đồng nghiệp trong phòng làm việc, giao lưu với bọn họ để cho quen mặt.

 

Nhờ phúc của trợ lý, người trong văn phòng đều đã biết quan hệ của tôi với Tống Từ Dịch.

 

Vừa thấy tôi đến liền lộ ra tươi cười.

 

Chỉ có Lâm Mạt, mỗi lần đều là biểu cảm âm trầm, dáng vẻ hận không thể cắn nuốt tôi.

 

Sau khi mặt nạ tiểu bạch thỏ bị xé, cô ta cũng không giả vờ nữa.

 

“Anh em yêu đương, gia phong cái nhà này đều đã loạn thành cái dạng gì rồi?”

 

Trợ lý cười nhạo: “Người ta lại không phải anh em ruột, chị Kiều cũng chưa sửa họ, rõ ràng là thanh mai trúc mã mới đúng?”

 

“Muốn nói gia phong bất chính, không ai so được với cô đi?”

 

Sắc mặt Lâm Mạt nhăn nhó: “Cô có ý gì?”

 

Trợ lý nhún nhún vai: “Chính là cái ý mà cô đang nghĩ.”

 

“Cô!”

 

Đồng nghiệp khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Mạt.

 

“Người nào đó không ăn được nho thì nói nho còn xanh, cô phí miệng lưỡi với cô ta để làm gì?”

 

“Đúng vậy đúng vậy.”

 

Kết quả chính là Lâm Mạt bị bọn họ làm cho tức giận đến rơi lệ.

 

Tôi không nhìn thấy một màn rầm rộ này, đều là trợ lý kể lại cho tôi.

 

Quá đáng tiếc.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...