Một Câu Chuyện Ngọt Ngào - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:36:20
Lượt xem: 1,280

7. 

 

Lúc này Tống Từ Dịch đột nhiên xông tới xô Lâm Dã ra đất.

 

Một bàn tay đè anh ta lại còn tay kia hung hăng đấ.m mạnh lên mặt anh ta.

 

Lâm Dã giống như một con ch.ó chếc không hề có sức đáp lại.

 

Tôi ngơ ngác nhìn Tống Từ Dịch, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt u ám như vậy của anh.

 

Nhưng giây phút đó, anh giống như thiên thần hạ phàm.

 

“Mày nghĩ mày là cái gì mà dám ức h.i.ế.p em gái tao!”

 

“Còn dám quấy rầy em ấy nữa thì không đơn giản là bị oánh một trận như vậy đâu.”

 

Lâm Dã cuộn tròn người nằm trên đất, vẻ mặt đau đớn, môi nhợt nhạt.

 

Mà Tống Từ Dịch nhìn anh ta giống như là đang nhìn thứ rác rưởi nào đó, lạnh lùng đến cực điểm.

 

Anh kéo tôi đang bị dọa ngốc đi ra ngoài, giọng nghiêm khắc.

 

“Tại sao gặp loại chuyện như thế này mà không nói cho anh biết?”

 

“Nếu không xử lý được cũng có thể mách cho cha mẹ biết. Nếu hôm nay anh tới chậm một bước thì làm thế nào?”

 

Tôi cúi đầu, thấp giọng đáp: “Em nghĩ rằng cậu ta không dám, hơn nữa...”

 

Tôi sợ điều này sẽ mang thêm gánh nặng cho gia đình và có ảnh hưởng không hay.

 

Tuy rằng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, nhưng tóm lại tôi không dám đánh cược vào một phần vạn tỷ lệ sẽ bị ghéc.

 

Anh gặng hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

 

Tôi mím môi: “Hơn nữa anh vốn không để ý đến em, nhìn thấy em thì luôn muốn bỏ chạy.”

 

“...”

 

Vẻ mặt của Tống Từ Dịch trở nên gượng gạo, ánh mắt mờ mịt khẽ chớp.

 

“Đó còn không phải do em luôn cáo trạng với mẹ sao, anh cũng sợ em.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt bị nghẹn của anh, tôi không nhịn được bật cười.

 

Anh giả vờ tức giận mà nhéo mặt tôi.

 

“Được rồi, anh bảo đảm sau này sẽ không trốn tránh em nữa, tan học thì về cùng anh, nghe chưa?”

 

“Hơn nữa em là công chúa nhỏ của nhà ta, nếu như có bất kỳ tổn thương gì thì đều có thể nói cho người nhà biết. Nuôi em không phải để em bị bắ.t nạ.t.”

 

Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, cảm xúc ngọt ngào khó hiểu chợt dâng lên trong lòng.

 

“Vâng, em biết rồi, anh trai.”

 

“Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh biết em mắng người lợi hại như vậy, đã lâu không thấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/chuong-4.html.]

 

“...”

 

Tôi là con gái dịu dàng thì không thể mắng chửi người được.

 

8. 

 

Sau khi về đến nhà, tôi kể lại chuyện này cho cha mẹ nuôi nghe.

 

Thật bất ngờ là mẹ nuôi không chỉ không trách móc tôi mà ngược lại còn nhẹ nhàng an ủi tôi.

 

Ngày hôm đó, tôi vùi trong lòng của bà ấy, hốc mắt ướt đẫm nhưng lại có những dòng nước ấm áp chảy vào tim.

 

Mãi cho đến giờ phút này, tôi mới thực sự cảm giác được bản thân đã hòa nhập vào gia đình này.

 

Ngày hôm sau, Lâm Dã không đến trường học.

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp nói rằng anh ta đã chuyển trường.

 

Tôi biết đây là tác phẩm của mẹ nuôi tôi.

 

Nhưng tôi không có chút cảm xúc áy náy nào mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Đây là do anh ta tự làm tự chịu.

 

Không có ai đến quấy rầy tôi nữa nhưng mỗi ngày Tống Từ Dịch vẫn đều chờ tôi tan học và cùng nhau đi nhà.

 

Cho dù việc học lớp mười hai bận rộn nhưng anh cũng chưa bao giờ gián đoạn.

 

Tôi cẩn thận chôn giấu tâm sự thiếu nữ không cho bất kỳ ai phát hiện.

 

Bao gồm cả Tống Từ Dịch.

 

Ngăn kéo trong phòng của anh chứa đầy các bản thiết kế kiến trúc mà anh tâm đắc và kể cho tôi nghe về những thiết kế nổi tiếng đó.

 

Giờ phút này, trong mắt anh lấp lánh như có ngàn vạn ngôi sao khiến tôi nhìn đến ngây ngốc.

 

Sau khi lấy lại tinh thần, anh lại ho nhẹ một tiếng giả bộ nghiêm túc.

 

“Em sẽ không mách mẹ nữa phải không?”

 

Tôi ngây thơ cười: “Đương nhiên sẽ không. Chẳng lẽ ở trong lòng anh em là đứa chuyên đi cáo trạng hay sao?”

 

Anh  khẽ cười: “Nếu như đúng thế thì sao?”

 

“...”

 

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng việc tôi ném chiếc gối vào người anh.

 

Tôi không đi cáo trạng với mẹ mà thay vào đó là học tập kiến thức kinh doanh chăm chỉ hơn.

 

Tập đoàn giao cho tôi, tôi giúp anh theo đuổi ước mơ mà không có bất kỳ điều gì cản trở. 

 

Hiện tại, anh thật sự đã trở thành một kiến trúc sư ưu tú như mong muốn.

 

Thật tốt.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...