Chạm để tắt
Chạm để tắt

Một ánh trăng tàn - Chương 26-27

Cập nhật lúc: 2024-07-11 00:03:56
Lượt xem: 146

Ta và Thác Bạt Luật hòa thuận.

Cung nhân điện Trường An thở một hơi nhẹ nhõm.

Quan viên nghị luận trên tiền triều, cảm thấy phải tìm một số nữ tử mỹ mạo tiến cung, không để yêu nữ là ta độc chiếm đế vương.

Rất nhiều triều thần đưa nữ nhi của mình tiến cung, Thác Bạt Luật cũng không phản đối.

Hắn sắp xếp cho các nàng ở trong cung điện hoa lệ, nhưng đêm nào cũng đến điện Trường An.

Các danh môn khuê tú đó cũng thường mắng ta: "Nhà Tạ Vương đang yên lành, sao lại nuôi ra một nữ nhân giỏi dụ dỗ như vậy nhỉ?"

"Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Các ngươi không biết trước kia nàng ta chuyên hầu hạ nam nhân sao? Có thể sống sót ra khỏi quân doanh Bắc Lương, tất phải có ít bản lĩnh."

Ta không giận. Lời này ta đã nghe nhiều rồi, nghe thêm cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của ta.

Nhưng trái lại, Thác Bạt Luật lại rút đầu lưỡi của các nàng, khiến những nữ tử Nam Đường người vào trong quân doanh, người tình nguyện quay về nhà.

Tiếng nói chỉ trích ta dừng lại, mọi người thấy ta đến, ai cũng đi đường vòng.

Nhưng ta lại nghe được một người nói: "Chờ đến khi Hoàng hậu trở lại, để xem nàng ta còn kiêu ngạo như thế nào."

Nhưng không ngờ Phùng Ngọc Nhi không trở về, mà lại truyền đến tin tức nàng ngồi lên ngôi vị Thái hậu ở Bắc Đô.

Nhi tử của nàng cũng là huyết mạch chính thống của hoàng tộc Bắc Lương. Phùng gia bất mãn với Thác Bạt Luật, vì thế ở Bắc Đô lập uy, âm mưu đoạt lại ngôi vị hoàng đế trong tay Thác Bạt Luật.

Đào Hố Không Lấp team

Phùng Ngọc Nhi từng nói với ta, muốn sống thì đừng lý trí quá.

Vậy nàng ta của hiện tại, là đang sống theo lý trí hay sống trong mơ hồ.

Thác Bạt Luật dẫn theo mười vạn đại quân đi lên Bắc Đô, để lại Thái hậu và ta ở trong cung.

Đại thần trong triều khuyên hắn không cần thân chinh, nhưng hắn vẫn đi.

Đêm trước khi xuất chinh, hắn đi lên Thừa Thiên Lâu, nhìn về phương Bắc thật lâu.

"Bệ hạ đang nhìn gì vậy?" Ta hỏi hắn.

Hắn nói: "Thì ra cảm giác là như thế này."

Trong quá khứ, hắn là người tấn công.

Giờ đây, hắn là người phòng thủ.

Đêm đó hắn đến, hắn suýt thì cắn đứt cổ ta. Hắn uy h.i.ế.p ta: "Nếu ta về mà không thấy ngươi, ta sẽ lột da ngươi."

Hắn đi rồi, Thái hậu hỏi ta: "Có phải bệ hạ đang hành động cảm tính quá hay không?"

Ta lắc đầu, thói quen người cầm cờ đã quen suy tính kỹ lưỡng, sao lại nhất thời hành động theo cảm tính được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-anh-trang-tan/chuong-26-27.html.]

Thái hậu vuốt ve mặt ta: "Uyển Xu, ai gia thật sự rất thích ngươi."

Sau đó, bà bắt đầu kể lại chuyện cũ cho ta nghe.

Bà nói bà cũng từng là một tiểu công chúa trong bộ lạc. Sau đó Bắc Lương diệt tộc của bà, từ một công chúa, bà biến thành nô lệ.

Bà nói lúc Thác Bạt Luật sinh ra trông giống hệt một con mèo nhỏ, nhìn rất đáng thương.

Tuy rằng huynh đệ tỷ muội của hắn rất nhiều, nhưng không ai chơi đùa với hắn.

Sau đó Phùng Ngọc Nhi xuất hiện. Phùng Ngọc Nhi đối xử với mẫu tử hai người rất tốt, tựa như ánh mặt trời ấm áp.

Đâu ngờ được Phùng Ngọc Nhi đối xử với ai cũng như thế. Quăng một mẻ lưới, bắt thật nhiều cá.

Trước ngày thành hôn một ngày, Phùng Ngọc Nhi còn để cho Thác Bạt Luật hy vọng, cuối cùng sáng hôm sau lại biến thành đại tẩu của hắn.

Vì thế hắn đi biên quan, kết bạn với một thiếu niên Nam Đường. Bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm cùng nhau, nghe thiếu niên kể về một cô nương Nam Đường tốt bụng.

Thiếu niên đó còn có một túi thuốc. Lúc hắn bị trọng thương, là túi thuốc kia đã cứu một mạng của hắn. Mùi hương trên túi thuốc kia khiến hắn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.

Hắn nói hắn hâm mộ thiếu niên Nam Đường ấy. Hắn hâm mộ thiếu niên kia có cha huynh yêu thương, cũng hâm mộ thiếu niên kia có một cô nương tốt đẹp.

Sau đó, hắn thật sự đã gặp được một nữ tử Nam Đường tốt đẹp ở trong quân. Cô nương ấy có vẻ ngoài giống với Phùng Ngọc Nhi, trên người nàng có mùi hương giống với túi thuốc đã cứu mạng hắn.

Vì thế hắn độc chiếm cô nương ấy. Nàng ấy xinh đẹp ngoan ngoãn, sinh mệnh của hắn cuối cùng cũng có một ánh dương chiếu rọi.

Nhưng sau đó hắn phát hiện, cô nương cũng chỉ xem hắn như một thang thuốc, hơn nữa dùng xong là vứt hắn đi.

Nói đến đây, Thái hậu mỉm cười nhìn ta: "Tuy rằng A Luật đã chịu nhiều uất ức từ nhỏ, nhưng nó vẫn kiên cường phản kháng đáp trả. Nhưng chỉ có việc ngươi vứt bỏ nó, nó không có biện pháp ứng phó nào cả."

"Nó đuổi theo đường về của sứ thần Nam Đường, g.i.ế.c sạch bọn họ nhưng vẫn không tìm được ngươi."

"Vốn tưởng rằng ngươi rời đi cùng nhóm sứ thần, ai ngờ được ngươi không đi theo tuyến đường bình thường mà lại đi đường vòng sang Tiên La."

Ta cũng cười: "Thái hậu nói đùa, nô tì chỉ là được dính chút phúc khí của Hoàng hậu nương nương."

Thái hậu hỏi ta: "Vậy bây giờ ngươi có còn xem bệ hạ là Bùi tiểu tướng quân kia không?"

Ta trả lời: "Không ạ."

"Thế đấy. Ngươi xem, thời gian trôi qua, bộ dạng con người ai cũng giống nhau, chỉ là thi thoảng có chút hoài niệm."

Ta có thể phân biệt rõ ràng, nhưng vậy thì sao?

Cuối cùng, Thái hậu nói với ta: "Uyển Xu, được c.h.ế.t tất nhiên đáng quý, nhưng cũng xin ngươi hãy thương xót người trước mặt. Có lẽ sẽ còn một cuộc đời khác."

Trên đường trở về, ta nhìn bầu trời đầy nắng gắt.

So với thuốc, ta vẫn thích nắng hơn

Thuốc quá đắng, mặc dù có thể chữa bệnh, nhưng vẫn không bằng ánh dương ấm áp này.

Loading...