Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:44:25
Lượt xem: 24

Quý Nghiễm Bình hô lên không tốt, "Tránh ra! Đó là d.a.o động tinh thần lực!"

Vũ khí d.a.o động tinh thần tên gọi nghe thì có vẻ không có gì, nhưng nó là một loại vũ khí rất hung ác, có thể tùy theo ý định của người sử dụng mà xác định vị trí đối tượng cần chấn động, sau đó phát ra một làn sóng xung kích quỷ dị, bỏ qua lớp phòng ngự của quang giáp, tác động ngay lập tức đến tinh thần lực của người bị nó tấn công.

Sóng xung kích này sẽ tác động là liên tục, có thể gây ảnh hưởng cho đến khi phá hủy tinh thần lực của mục tiêu bị nhắm tới, vũ khí này từng xuất hiện trên chiến trường trong một khoảng thời gian ngắn rồi biến mất, vì nó quá vô nhân đạo.

Loại vũ khí này rất ít người biết, Quý Nghiễm Bình cũng là trong lúc vô tình tìm kiếm tài liệu mới biết được loại vũ khí đáng sợ này.

Thời điểm nghe thấy nhắc nhở của Quý Nghiễm Bình, Vân Ca đã không kịp trốn, cô trực tiếp ném vào khoang quang giáp của Bạch Ô Nha một quả b.o.m thối.

Toàn bộ chiến trường đóng băng mất vài giây!

Công kích của Bạch Ô Nha lệch khỏi quỹ đạo, nhưng một phần sóng xung kích vẫn hướng thẳng về phía Vân Ca, giá trị sát thương của quang giáp của cô đã đạt đến mức trên giới hạn, khoang của quang giáp đang trên tình huống bị đẩy ra. Quang giáp cao cấp vẫn không thể cạnh tranh với quang giáp đặc cấp, đặc biệt là khi quang giáp sĩ còn tương đương về sức mạnh...

"Cạc!"

Vân Ca trợn to mắt nhìn Tiểu Tỏa Niệt nhảy vào giữa không trung và nuốt chửng công kích vô hình kia, nó ở dưới thân mình Sax nhìn về phía Vân Ca.

Sax: "Bởi vì chúng tôi đã ăn rất nhiều thức ăn của mấy người, nên tôi sẽ cho phép cô sử dụng tôi một lần."

Dưới sự theo dõi của mọi người, những sợi lông tơ màu trắng trên người Sax cứ thế xoay tròn.

Trong nháy mắt, nó từ một sinh vật lớn hơn một con báo bình thường một chút biến thành một quang giáp hình con báo cao hơn mười mét!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-tuong-lam-giau-cua-tinh-cau-xau-xi/chuong-137.html.]

Người chơi: "Chết tiệt?"

Không chỉ người chơi, đến cả Vân Ca cũng cảm thấy nổi sóng trong lòng, khiếp sợ không thôi.

Một giọng nói trầm thấp ổn trọng phát ra từ bên trong quang giáp to lớn hình con báo trước mắt: “Cô còn đứng ngây người ra đó làm gì? Muốn đợi người ta đến g.i.ế.c c.h.ế.t à?”

Vân Ca nhấn nút b.ắ.n khẩn cấp, từ trong khoang quang giáp nhảy ra, đi thẳng vào bên trong quang giáp hình con báo ở phía đối diện, giống như hòa thành một thể.

Đây là sự khác biệt với thao tác trên quang giáp phổ thông.

Sự khác biệt giữa các cấp bậc của quang giáp không chỉ thể bởi sự kết hợp giữa toàn thể các công năng như sức phòng ngự, tính công kích... mà còn được biểu hiện thông qua sự phối hợp chặt chẽ giữa quang giáp và quang giáp sĩ, cấp bậc của quang giáp sĩ càng cao, việc điều khiển quang giáp càng nhẹ nhàng, uyển hơn hơn, sức mạnh của quang giáp sĩ nhờ vậy mà có thể phát huy càng mạnh.

Đây cũng là nguyên nhân giải thích lí do vì sao khi một quang giáp hình thú và quang giáp hình người cùng cấp bậc đối đầu với nhau, quang giáp hình thú sẽ dễ bị tiêu diệt hơn. Con người vốn không có thói quen dùng 4 chân như loài dã thú để hành động, quang giáp hình người càng phù hợp với loài người hơn.

Sax biến thành quang giáp, Vân Ca đi vào bên trong khoang quang giáp, nó giống như một bộ quần áo, nhẹ nhàng dính lên người Vân Ca. Chưa tới vài giây, cảm xúc như một bộ quần áo này cũng biến mất, quang giáp chính là tay chân của Vân Ca, cô hoàn toàn không cần phải điều khiển nó.

Vân Ca: “Các ngươi rốt cuộc là thứ gì?”

Sax: “Lúc này, cô tốt nhất là chú ý tới kẻ địch trước mắt”. Giọng nói của nó cũng nhỏ dần: “Không cần xem tôi như một công cụ để chiến đấu, hiện tại tôi chính là một bộ phận trên cơ thể cô”

Sax: “Tôi là chiến giáp bảo vệ cô, là thanh bảo kiếm để cô tấn công kẻ địch, là bạn đồng hành mà cô tin tưởng nhất, cùng cô kề vai chiến đấu...”

Vân Ca nheo mắt lại, quang giáp hình con báo cũng làm ra động tác nheo mắt tương tự, mùi vị nguy hiểm được biểu hiện rõ ràng.

Bình luận

10 bình luận

Loading...