Chạm để tắt
Chạm để tắt

MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:11:29
Lượt xem: 251

 

35.

 

Đêm đó xe cộ dưới lớp kính cửa sổ không ngừng di chuyển, các vì sao trên trời cũng chẳng khác gì mười năm trước.

 

Bầu không khí trong căn nhà trở nên ấm cúng và yên bình, như thể đang tràn đầy mật ngọt.

 

Chắc chắn là kết quả của việc chúng tôi đã thẳng thắn với nhau sau mười năm.

 

Nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao, nhịp tim của tôi không ngừng đập nhanh.

 

Tôi vén chăn, lúng túng nói: "Tôi đi xem Tiểu Thanh Vũ."

 

Tô Tự cũng mặc bộ đồ ngủ đôi giống tôi đi theo.

 

Tiểu Thanh Vũ đang say sưa ngủ, chúng tôi không nỡ làm phiền.

 

Nhẹ nhàng khép cửa lại, ra ngoài thấy bàn ăn trên ban công đã được bày biện với hoa hồng và nến, trên đó còn có một chai rượu vang đang uống dở.

 

Tô Tự rót một ly, hỏi tôi: "Huyễn Huyễn, cậu muốn uống một chút không?"

 

Tôi không uống được nhiều rượu, chỉ cần vài ly là say.

 

Say rượu làm tôi trở nên táo bạo vô cùng, tôi ôm cổ Tô Tự, nói không muốn tỉnh lại, muốn mơ mãi thôi.

 

Trong cơn say mờ mịt, tôi nghe như Tô Tự hỏi, "Huyễn Huyễn, em có thích anh không?"

 

Tôi gục đầu vào n.g.ự.c anh, không đáp.

 

Khi vẫn đang rũ mắt do dự, một ly rượu được đưa tới trước mặt tôi, giọng nói trong trẻo của Tô Tự vang vọng trên đầu.

 

"Nếu em ngại thì cứ chuốc say anh trước rồi hãy nói thích anh."

 

Thực ra ngay khi anh vừa dứt lời tôi đã đáp lại trong lòng hàng ngàn lần.

 

Thật đáng tiếc, đến khi tỉnh lại tôi cũng không còn nhớ mình có thực sự nói cho anh biết hay không.

 

36.

 

Tôi không còn bận tâm về Phàn Dĩnh Nhiên nữa nhưng giờ đây lời tỏ tình chưa rõ ràng lại trở thành mối bận tâm mới của tôi.

 

Tôi chuẩn bị sẵn sàng, tự nhủ rằng lần sau vào giấc mơ nhất định sẽ không để lại tiếc nuối.

 

Nhưng tiếc rằng, sau đó tôi không thể quay lại giấc mơ kia được nữa.

 

Những lời tỏ tình sắp nói ra khỏi miệng cũng giống như giấc mơ kia, đột ngột kết thúc, không thể tiếp tục.

 

Vài ngày sau, tôi dần nhận ra tình trạng hiện giờ, có lẽ tôi không còn có thể đến thế giới đó nữa.

 

Cảm giác tiếc nuối này như gió thổi qua mặt sông, thổi đi một chiếc thuyền giấy nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-nhan-duyen/chuong-11.html.]

Chiếc thuyền giấy trôi xa hơn, không ai biết nó sẽ ra sao.

 

Tôi và Tô Tự mười năm sau, chúng tôi sẽ ra sao ở thế giới đó?

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Có lẽ thỉnh thoảng cũng nhớ đến tôi và Tô Tự của bây giờ, liệu họ có sống đến răng long đầu bạc với nhau hay không?

 

Tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ những đêm kỳ diệu này trong lòng, suốt đời không quên.

 

Nhưng khoảng một tuần sau, ký ức về quãng thời gian đó đã trở nên mờ nhạt rõ rệt.

 

Tôi nhận thấy nhiều chi tiết mình đã không còn nhớ rõ, như thể có một cục tẩy vô hình đang dần xóa bỏ từng hình ảnh trong đầu tôi.

 

Tôi vội vàng cầm bút, cố gắng ghi lại trong sổ tay.

 

Nhưng không có tác dụng.

 

Giấc mơ không cho phép tôi mô tả hay ghi chép lại.

 

Một thời gian sau, tôi đã hoàn toàn quên đi những gì đã xảy ra, chỉ biết mình từng có một giấc mơ dài.

 

Giấc mơ về một cuộc đời ấm áp và ngọt ngào, trong mơ có một người như thể ở ngay bên cạnh tôi, lại như vô cùng xa cách tôi.

 

37.

 

Tôi tiếp tục học tập và sinh hoạt như thường lệ.

 

Tô Tự đã lành vết thương và trở lại trường, tôi biết anh bị thương vì cứu tôi, nhưng dù cố gắng hết sức cũng không nhớ được khi đó tôi đã tìm anh vì chuyện gì.

 

Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ lịch sự và xa cách sau sự cố lần trước, tự nhiên trở về trạng thái ban đầu.

 

Thỉnh thoảng khi vô tình chạm mặt nhau, tôi cảm thấy có một loại cảm xúc không rõ ràng xuất hiện trong lòng, nhưng không thể tìm ra nguyên do.

 

Một ngày nọ, trong giờ nghỉ Lục An bất chợt hỏi tôi: "Gần đây cậu còn nằm mơ không?"

 

Tôi: "Mơ gì cơ?"

 

Lục An gãi đầu: "Cậu của trước đây rất lạ lùng, bây giờ thì không như vậy nữa, nhưng sao tớ càng cảm thấy lạ lùng hơn."

 

Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, tiếp tục làm bài kiểm tra của mình.

 

Sáng hôm sau, trước khi cho áo ngủ vào máy giặt, tôi như thường lệ kiểm tra túi áo.

 

Dừng lại một chút, tôi vô tình lấy ra một mảnh giấy, nhìn thấy trên đó viết một câu…

 

"Một ngày nào đó, khi bạn đã học được cách dũng cảm, một số thứ có thể đã không còn nữa."

 

Chữ viết nhỏ nhắn, chắc chắn là của tôi, nhưng có phần trường thành hơn.

 

Tôi không nhớ mình viết điều này khi nào, sao lại nhét vào túi áo ngủ?

 

Tôi không suy nghĩ nhiều, khi chuẩn bị vứt tờ giấy vào thùng rác lại bỗng dưng do dự, tôi mở ra, vuốt thẳng rồi đặt vào một cuốn sách.

 

Loading...