Mộng Đẹp - C2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:31:09
Lượt xem: 177

Ta, Thôi Âm, là trưởng nữ của nhà họ Thôi, cha ta nhậm chức Lễ Bộ Thị Lang ở Kinh thành.

Thuở nhỏ ta lớn lên ở quê ngoại nơi Ung Châu. Ung Châu có mười lăm huyện, nhắc tới cái tên Thôi Âm thì sợ là chẳng một ai biết. Nhưng nếu nói đến Lê Bạch, vậy thì không ai không hiểu.

Lê Bạch là cái tên mà Nhị cô nương của nhà họ Diêu đặt cho ta vào năm ta mười tuổi.

Lúc đó ta và mẹ ta sống cùng với nhau trong điền trang ở huyện Mi. Điền trang này là sản nghiệp của nhà ngoại ta, nhà họ Lê tiếng tăm một vùng ở nơi đây, nhưng ông ngoại ta đã qua đời vào rất nhiều năm trước.

Ông ấy bị tức c h ế t.

Bởi vì ông có một cô con gái khiến gia tộc mất mặt xấu hổ.

Trước khi xuất giá mẹ ta đã từng nảy sinh tình cảm với một vị biểu huynh ở phương xa tới nhà tìm nơi nương tựa.

Ông ngoại không hài lòng với người nọ, lúc đó ông nội ta đang làm quan nhỏ ở kinh thành, lại còn là bạn tốt nhiều năm của ông ấy. Lúc còn trẻ ông nội từng rất nghèo túng, khi vào kinh đi thi thì có vòng qua đường tắt ở Ung Châu, tình cờ quen biết với nhà ngoại làm kinh thương của ta.

Ông ngoại gửi tặng tiền bạc, có ơn với ông nội nên sau này khi ông nội ta làm quan ở kinh thành đã định ra hôn ước giữa trưởng tử của mình và mẹ ta.

Mẹ ta từ Ung Châu gả chồng đến nơi xa, ông ngoại có tiền nên đồ cưới của mẹ khi ấy đầy ắp ba chiếc thuyền lớn.

Bà ấy gả cho cha ta, trưởng tử Thôi Khiêm của nhà họ Thôi.

Chỉ trong vòng ba năm đã sinh một trai một gái, cuộc sống rất bình lặng yên ả.

Tiếc là sau đó vị biểu huynh nương tựa trong nhà đã đi theo cậu hai của ta vào kinh thành làm ăn, ở tạm trong nhà họ Thôi.

Ta còn chưa được nửa tuổi thì mẹ ta và vị biểu huynh kia của bà ấy đã bị bắt gặp trong tình trạng quần áo xốc xếch ở hậu viện.

Ai ai cũng nói rằng bà ấy lả lơi ong bướm, đứa con gái kia không chừng cũng là con hoang. Vị biểu huynh kia bị nhà họ Thôi đánh c h ế t ngay tại chỗ. Còn mẹ ta, vì thể diện của các con mình thì đáng ra bà ấy nên treo cổ tự vẫn mới phải lẽ. Nhưng cậu hai ta không đành lòng, bèn cùng nha hoàn hồi môn và bà v.ú của bà ấy lén lút đưa mẹ ta trở về Ung Châu.

Bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau nhà họ Thôi đã gửi một bức thư bỏ vợ tới nhà họ Lê.

Ông ngoại vốn đang bị bệnh liệt giường, khi ấy nghe tin đã lập tức giận dữ đến c h ế t.

Thuở nhỏ ta lớn lên ở nhà họ Lê, sau khi ông ngoại mất, gia đình do cậu cả và cậu hai cùng nhau làm chủ.

Cuộc sống của mẹ ta không hề dễ dàng, bởi vì hai mợ vô cùng khinh bỉ bà ấy.

Cuộc sống của ta cũng chẳng hề tốt đẹp hơn bao nhiêu, bởi vì mấy biểu ca nhà cậu cả luôn mắng mỏ ta là con hoang, thi thoảng còn sẽ thừa cơ đạp ta một cái.

Từ những ngày còn bé ta đã nghe quen tai, nhìn quen mắt với mấy chuyện xấu xa mà mợ kể kia, nghe bà ta chửi rủa mẹ ta, mỉa mai bà ấy thấp hèn, là kẻ dâm phụ lẳng lơ.

Lúc đó ta không hiểu, mãi cho đến một đêm khuya nào đó ta ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng mẹ thì lại nghe thấy tiếng sột soạt và vài tiếng động lạ trong màn giường truyền ra.

Giọng nói của mẹ ta rất dồn dập, tràn đầy cầu khẩn: "A Âm đang ngủ, huynh chớ có đánh thức con bé, nhẹ thôi."

Nam nhân kia thở dốc, lặp đi lặp lại một câu: "Nguyệt Nương, muội là của ta, là của ta."

Nguyệt Nương là nhũ danh của mẹ ta.

Giọng nói của nam nhân kia cũng rất quen thuộc, ta nhận ra đó là cậu hai của ta.

Nhưng lúc ấy ta còn nhỏ, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Mãi cho tới một ngày nào đó chuyện của hai người họ bại lộ, mợ hai như điên như dại đánh mẹ ta tới nỗi mặt mũi sưng đỏ, hộc m.á.u tại chỗ.

Mợ cả chửi rủa, cậu cả yên lặng không nói lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-dep/c2.html.]

Bọn họ nói đây là bê bối, vậy nên cậu hai của ta bị nhốt lại. Cuối cùng vì để che giấu vụ tai tiếng này, ta và mẹ ta đã bị đuổi tới điền trang ở nông thôn vùng huyện Mi.

Năm đó ta bảy tuổi.

Điền trang là sản nghiệp của nhà họ Lê, nhưng quản sự ở nơi này lại chẳng hề coi chúng ta là chủ tử. Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là hắn ta đã nhận được lời dặn dò từ hai mợ và cố ý khắt khe chúng ta.

Cũng bởi vậy nên căn phòng chúng ta ở nằm ở nơi vô cùng hẻo lánh, mỗi lần mưa xuống thì sân nhà đầy bùn đất, nóc nhà đầy mưa dột.

Vào đông, ngay cả cái lò than cũng không có, đệm chăn ẩm ướt, rét lạnh đến nỗi tay chân đau nhức.

Nhưng mẹ ta rất vui vẻ.

Đã rất lâu rồi bà ấy không vui vẻ như thế, bà ấy dẫn ta đi quét dọn sân nhỏ cũ nát, lau bàn ghế sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.

Bà ấy còn sẽ hái hoa, bẻ cành liễu trong ruộng vườn rồi đan thành vòng hoa đeo lên đầu ta.

Bà ấy cười rộ lên nói với ta: "A Âm, từ hôm nay mẹ sẽ dẫn con sống thật tốt."

Ta chưa từng thấy mẹ cười như vậy. Mẹ ta nhu nhược yếu đuối và thực sự là một người nhát gan.

Ông ngoại là phú thương, bà ấy chính là một cô tiểu thư khuê các truyền thống được nuôi dưỡng nơi khuê phòng. Nhưng sau này cái gì bà ấy cũng làm, áo gai vải thô, cầm cuốc xuống ruộng, chẻ củi nấu cơm, làm chuồng nuôi gà.

Lúc rảnh rỗi bà ấy cũng sẽ dạy ta học chữ, nào là nữ đức nữ huấn, nào là tam cương ngũ thường.

Ta không thích những quyển sách đó, trên đó viết "Phụ nhân có tam tòng chi nghĩa, vô duyên dụng chi đạo" khiến ta đọc thôi cũng phải cau mày lại.

Vậy nên ta xé luôn quyển sách đó rồi mang đi nhóm lửa.

Mẹ ta nhìn thấy, bà ấy nôn nóng tới nỗi giậm chân, bà ấy nói với ta rằng giấy rất đắt, sách cũng rất đắt.

Ta chau mày nói với bà ấy: "Nếu mẹ biết giấy đắt thì tại sao còn phải phô trương lãng phí, mua mấy thứ này về làm gì?"

Bà ấy ngập ngừng: "Ngày nhỏ mẹ học mấy thứ này, con gái nhà lành được dạy dỗ đều sẽ hiểu những thứ đó..."

"Mẹ cảm thấy nhìn con giống con gái nhà lành lắm sao?"

Ta xin thề, lời ta nói ra không hề có bất kỳ ý nghĩa gì khác, ta chỉ đơn thuần cảm thấy người đã luân lạc tới tận điền trang như chúng ta, cuộc sống nghèo khổ thế này thì thứ cần quan tâm chỉ là áo cơm no bụng mà thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác bà ấy lại hiểu lầm sang ý khác, sắc mặt lập tức trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, im lặng không nói gì đi vào trong nhà.

Ta biết bà ấy đang khóc, nhưng ta không còn sức lực quan tâm bà ấy nữa.

Ta phải đi g i ế t chó thịt mèo cùng một tên ngốc cũng sống ở thôn trang trong huyện Mi.

Năm đó ta mười tuổi, đồ ngốc còn nhỏ tuổi hơn cả ta, hai chân để trần lấm lem, đầu bù tóc rối, người gầy gò toàn xương.

Lần đầu tiên gặp hắn là ở miếu hoang trong thôn, hắn dùng một cái bình gốm bị vỡ để nhóm lửa nấu thịt.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Từ ngày ta bị đuổi tới sống ở điền trang đến nay, đã ba năm rồi chưa từng được ăn thịt.

Lần theo mùi thịt rồi tìm thấy tòa miếu hoàng này, ta nhìn thấy hắn đang ngồi xổm ở bên cạnh, chăm chú nhìn vào chiếc bình gốm.

Hắn trông rất ngốc, nhìn ta cười, còn hào phóng chia cho ta một bát thịt.

Không bỏ muối, cũng không có bất luận gia vị gì nhưng ta lại ăn như hổ đói, ăn hết sạch sành sanh.

Thơm thật đấy.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện khá là oke mà kết buồn quá 🥹

    Trà 3 tháng trước · Trả lời

Loading...