Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Ái Tình - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:34:27
Lượt xem: 3,203

Ta dừng bước, nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Là sẽ không để người phụ nữ hắn yêu đánh ta? Hay là sẽ không để người phụ nữ hắn yêu ném ta vào chuồng chó? Hay là sẽ không để người phụ nữ hắn yêu ép ta uống thuốc độc, hay là..."

"Đủ rồi!"

Mắt Tạ Dữ Từ như muốn nứt ra, từng tiếng như m.á.u nhỏ xuống: "Đừng nói nữa."

"Liên Nhi, nàng oán hận ta đến vậy sao?"

Phải.

Oán hận đến tột cùng. Chỉ ước gì ngươi sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

Ta lộn người lên ngựa, cùng Như Yên tỷ thí. Ta biết, nàng ta giỏi nhất là b.ắ.n cung, quả nhiên, vừa lên ngựa, nàng ta liền đề nghị tỷ thí b.ắ.n cung. Đúng ý ta.

Kiếp trước, cũng vào ngày này, ta đã thất bại. Ta không cam lòng, tìm ám vệ giỏi b.ắ.n cung nhất đến dạy ta, chỉ là từ đó về sau không còn cơ hội để tỷ thí với Như Yên nữa.

Khoảng thời gian này, ta không làm gì khác, mỗi ngày đều đến trường đua ngựa, luyện tập b.ắ.n cung.

Có thể nói...

Như Yên hiện tại, tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

Như Yên ném cho ta một cây cung. Ta vững vàng đón lấy. Nàng ta sững sờ, thoáng qua một tia thưởng thức, nói: "Ta còn tưởng nữ tử Đại Kinh các ngươi đều là phế vật không cầm nổi cung tên."

Ta chỉ mỉm cười, lại thấy nàng ta giương cung, vút vút ba phát, tất cả đều trúng hồng tâm.

“Công chúa, xin chỉ giáo."

Ta gật đầu, nhớ lại lời chỉ dạy của sư phụ, giương cung b.ắ.n ba phát liên tiếp.

Hiện trường yên lặng. Tiếp đó có người hô lên: 

"Không thể nào!"

"Điều này không thể nào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-ai-tinh/8.html.]

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Ý tiến đến xem mới phát hiện ba mũi tên của ta, tất cả đều b.ắ.n vào cùng một lỗ. Hắn sững sờ, sau đó dẫn đầu vỗ tay: "Công chúa thắng. Tại hạ đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không biết công chúa muốn Thẩm mỗ làm gì?"

Ta ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống hắn, lấy ra một mũi tên khẽ chạm vào cằm hắn, nâng lên, chậm rãi nói:

"Thẩm Ý, ta muốn ngươi, xin lỗi nữ tử Đại Kinh."

"Choang." Là tiếng Tạ Dữ Từ bóp nát chén trà.

Phù Dung giật mình, chỉ vào tay hắn, nói: "Máu! Ngươi chảy m.á.u rồi!"

Tạ Dữ Từ dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Có người ra mặt giảng hòa, nói: "Chuyện này không liên quan đến Thẩm tướng quân, đều là tại chúng ta nói bừa, chúng ta nói bừa."

"Đúng vậy, Công chúa, là chúng ta sai rồi, không liên quan đến Thẩm tướng quân."

Ta không nhìn bất cứ ai, chỉ một mực nhìn chằm chằm Thẩm Ý.

Tạ Dữ Từ ở cách đó không xa đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Thẩm Ý dám làm gì ta, hắn nhất định sẽ ra tay.

Thẩm Ý sững sờ, đột nhiên cười lớn, hỏi: "Xin lỗi gì cơ?"

"Ngươi tự biết rõ."

Hắn bỗng chốc lộn người lên ngựa, ôm ta xuống khỏi lưng ngựa, nói: "Được, ta xin lỗi. Là ta nói năng lỗ mãng, ta sai rồi."

Ta vùng ra khỏi hắn, nói: "Thẩm tướng quân, ta khuyên ngươi một câu, đừng xem thường nữ tử múa bút lông."

Biết đâu tương lai... Ngươi sẽ c.h.ế.t dưới mũi tên của nữ tử như vậy.

Thẩm Ý gật đầu, nhìn ta đầy ẩn ý. Ta không né tránh, đối diện với ánh mắt của hắn.

Hắn mỉm cười, nói: "Đã sớm nghe nói công chúa khí chất hơn người, hôm nay gặp mặt, quả thật khiến Thẩm mỗ phải thay đổi cách nhìn."

Ta gật đầu, bỏ lại hắn, rời đi. Hai ánh mắt đều đang dõi theo từng bước đi của ta.

Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Ta biết. Lần này, ta đã thắng cược.

Loading...