Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Ái Tình - 10

Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:35:44
Lượt xem: 3,121

Tình cờ gặp phải người đang ném tú cầu. Tú cầu ném trúng người hắn. Hắn ngẩn ra, sau đó cười phong lưu, quay đầu nhìn ta.

Ta lạnh lùng nói: "Nhìn gì chứ, đâu phải ta nhận được."

"Ghen rồi à?"

Ta không để ý đến hắn.

Thẩm Ý không lên lầu mà lại ném tú cầu trở về, nói: "Bản... tiểu sinh đã có gia thất, xin thứ lỗi không thể nhận."

Hắn ôm eo ta, nói: "Nương tử, nàng nói có phải không?"

Ta cười lạnh hỏi hắn: "Ngươi muốn làm phò mã?"

"Vậy công chúa có muốn để ta làm không?"

"Ngươi nghĩ sao?"

Hắn ghé sát vào tai ta, chậm rãi nói: "Sáng nay, bản tướng đã đi tìm Thánh thượng cầu hôn công chúa, nàng đoán xem, Thánh thượng trả lời ta thế nào?"

Ta nhíu mày, hỏi: "Trả lời thế nào?"

"Người nói với ta, người trong lòng công chúa, chính là bản tướng."

"Công chúa, nàng là từ khi nào bắt đầu, yêu ta?"

Từ khi nào bắt đầu. Có lẽ, chính là từ lúc hắn muốn tạo phản. Ta đã sớm biết, Thẩm Ý muốn tạo phản. Hắn không phải là không ưa hoàng huynh ta. Hắn là nhìn không thuận mắt toàn bộ Đại Kinh. Hắn thống hận cương thường lễ giáo, thân là thứ tử, từ nhỏ đến lớn, hắn không có một ngày tốt lành.

Kiếp trước, cũng là hắn tìm đến Tạ Dữ Từ trước. Tạ Dữ Từ động tâm, là bởi vì hắn muốn chứng minh bản thân với Phù Dung. Hai người bọn họ nội ứng ngoại hợp, mang binh bức cung hoàng huynh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-ai-tinh/10.html.]

Kiếp này, ta đi trước một bước, cắt đứt liên lạc của bọn họ. Chỉ là, không có Tạ Dữ Từ, Thẩm Ý sẽ tìm ai đây.

Hoàng huynh đã hạ chỉ, Thẩm Ý làm phò mã. Tạ Dữ Từ vẫn luôn quỳ trước điện của hoàng huynh, chỉ cầu hoàng huynh có thể thu hồi thánh chỉ. 

Ngày thành hôn chính là vào ngày mồng bảy tháng sau. Mồng bảy tháng sau, ngày lành tháng tốt, cũng là ngày ta vĩnh viễn không thể đi lại được nữa ở kiếp trước. 

Ta hẹn gặp Tạ Dữ Từ. Ta không tin chỉ dựa vào một mình ta có thể khiến hắn hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Ý. Ta cần một nước cờ cao hơn. Ví dụ như, khiến hắn biến mất.

"Liên Nhi, nàng cuối cùng cũng chịu gặp ta."

Ta gật đầu, nói: "Tạ Dữ Từ, ta có lời muốn nói thẳng."

"Cái gì?"

"Ngươi muốn cưới ta, phải không?"

Trong mắt Tạ Dữ Từ thoáng hiện một tia kinh ngạc, cảm kích, còn có, không thể tin được.

"Liên Nhi, nàng cuối cùng cũng chịu cho ta một cơ hội nữa rồi sao?"

 

"Không phải ta cho ngươi cơ hội, là chính ngươi cho mình cơ hội."

Tạ Dữ Từ không hiểu. Ta chỉ vào mặt hắn, học theo giọng điệu của hắn kiếp trước, hỏi: "Ngươi cảm thấy, kẻ tàn phế, xứng với vị trí phò mã sao?"

Một lúc lâu sau, hắn gật đầu, nói: "Liên Nhi, ta biết rồi, nàng chờ ta trở về."

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ cảm thấy sảng khoái. Kiếp trước, ta chỉ bị gãy lưng. Nhưng kiếp này, ta đã sắp xếp sẵn ám vệ, Tạ Dữ Từ nhất định sẽ không toàn thây mà trở về. Giải quyết xong một người, còn có người thứ hai. Ta nhìn bộ hỷ phục đỏ, đang suy nghĩ đến khả năng tự tay g.i.ế.c Thẩm Ý. Khả năng, gần như bằng không.

Trước ngày đại hôn, Phù Dung đem đến cho ta một bất ngờ. Nàng ta trèo lên giường của Thẩm Ý, suýt chút nữa đã bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ. Là Tạ Dữ Từ cứu nàng ta ra.

Loading...