MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ - C13

Cập nhật lúc: 2024-07-03 06:45:51
Lượt xem: 42

15

 

Giang Hoài tâm tình kích động, nước miếng cũng sắp phun lên mặt Lục Kỳ Yến, mấy người bạn kia của hắn cũng lòng đầy căm phẫn, đỏ mặt chỉ trích Lục Kỳ Yến.

 

"Đây là cái nhà hàng rách nát gì vậy, cho rằng có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"

 

Lục Kỳ Yến nhướng mày.

 

"Anh không thích bất ngờ này sao?"

 

Mấy nữ sinh bên cạnh cũng nhỏ giọng nghị luận.

 

"Chuyện gì xảy ra vậy, các người không chơi nổi sao?"

 

"Đúng vậy, không phải chỉ là đùa thôi sao?"

 

"Lục tổng của chúng tôi vì muốn cho mọi người bất ngờ, vừa bỏ tiền bạc vừa bỏ công sức, còn cố ý đặt bánh ngọt sáu tầng này, chỉ riêng tiền bánh ngọt đã lên đến mấy vạn rồi."

 

Lục Kỳ Yến lạnh mặt nhìn về phía quản lý Trương.

 

"Tiểu Trương, tôi chính là nể mặt cậu mới chuẩn bị cho bọn họ phần quà này, như thế nào thoạt nhìn, người ta còn không thích đâu?"

 

Trương quản lý sợ tới mức cả người run rẩy.

 

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xán một cái, đi tới cho hai cái tát.

 

"Nháo cái gì, đều con mẹ nó nháo cái gì?"

 

"Lục tổng chịu nói giỡn với mấy người đã là phúc khí của mấy đời các người rồi! Đầu óc hãy tỉnh táo lại cho tôi!"

 

Dù sao thì Trần Xán vẫn sợ anh họ, ôm mặt không dám lên tiếng, Giang Hoài thì vẫn không phục.

 

"Cái này gọi là bất ngờ sao? Kinh hãi thì có!"

 

Giang Hoài tức muốn chết, lại không dám làm gì Lục Kỳ Yến, nhịn đến thái dương nổi lên đầy gân xanh.

 

"Loại nhà hàng rách nát này, sau này chúng ta không bao giờ tới nữa, Tiểu Mẫn, chúng ta đi!"

 

Giang Hoài nổi giận đùng đùng, đi đến kéo cánh tay tôi, tôi trực tiếp hất ra.

 

"Anh cũng biết đây là sợ hãi sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mon-qua-sinh-nhat-bat-ngo/c13.html.]

"Giang Hoài, d.a.o cắt ở trên người mình mới biết đau có phải hay không?"

 

16

 

Tôi thất vọng nhìn Giang Hoài.

 

"Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cái này không gọi là bất ngờ, cái này không gọi là vui, cái này là không tôn trọng người khác, bây giờ anh có thể hiểu được chưa?"

 

Giang Hoài có chút khó xử tránh đi tầm mắt của tôi, miệng vẫn cứng ngắc như cũ.

 

"Chuyện này sao có thể giống nhau, tình huống của chúng ta không giống với chuyện này, Tiểu Mẫn, anh thật lòng đối tốt với em. Tên Lục Kỳ này - - Lục tổng, anh ta đang đùa giỡn anh!"

 

"Quên đi, em muốn thì ở lại đây đi, anh không muốn nói với em nữa, Trần Xán, chúng ta đi."

 

Giang Hoài mang theo người muốn đi, vừa tới cửa, xa xa bỗng nhiên thấy một người phục vụ chạy tới.

 

"Chờ một chút..."

 

"Không ổn rồi, Lục tổng, đã xảy ra chuyện!"

 

Nhân viên phục vụ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lục Kỳ Yến, vội đến độ dùng sức giậm chân một cái.

 

"Lục tổng, chiếc bình hoa đấy là hàng thật!"

 

Nhân viên phục vụ giải thích, người Lục Kỳ Yến sắp xếp đi đổi bình hoa tên là Trịnh Quân, vốn là phụ trách đón khách ở cửa. Hôm nay nhận công việc này, không cần đứng một ngày còn có thể lĩnh lương, vốn là rất vui.

 

Nhưng không nghĩ tới, buổi chiều bạn gái Trịnh Quân tới chia tay. Đối phương là mối tình đầu bảy tám năm của anh, đối với Trịnh Quân mà nói, không thua gì sấm sét giữa trời quang.

 

"Ai, tiểu tử này thật sự là không có tiền đồ, hắn khóc một trận, chạy đến phía sau nhà kho uống rượu, say đến rối tinh rối mù, bây giờ mới tỉnh lại."

 

"Bình hoa giả kia, vẫn còn đặt trong nhà kho, Lục tổng anh xem-"

 

Tất cả mọi người đều mơ hồ, nhưng Lục Kỳ Yến vẫn rất bình tĩnh.

 

"À, ra là như vậy - -"

 

"Vậy việc này tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng bình hoa dù sao cũng là Giang tiên sinh đập. Như vậy đi, A Thành, cậu đem video check cam hôm nay đưa tới tòa án, phán định trách nhiệm, đến lúc đó bên tôi nguyện ý gánh vác phần lớn tổn thất."

 

Lục Kỳ Yến vỗ vỗ vai Giang Hoài.

 

"Các người gom góp một trăm triệu là được, cũng không có gì to tát."

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...