Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÓN QUÀ SAU CHIA TAY - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-07 13:01:29
Lượt xem: 1,295

9

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một căn phòng lạ lẫm, tôi nghe thấy tiếng của y tá.

 

"Chị tỉnh rồi à, mau liên lạc với người nhà đi. Tình trạng của chị hơi nguy cấp, cần có người thân đến chăm sóc, tôi sẽ gọi bác sĩ cho chị."

 

Tôi giữ y tá lại: "Cho tôi hỏi tôi được đưa vào b ệ n h v i ệ n bằng cách nào vậy?"

 

"Bên ngoài có một người đàn ông, anh ta nói thấy chị ngất xỉu bên đường nên đưa chị đến đây."

 

"Phiền cô, có thể giúp tôi gọi người tốt bụng đó được không?"

 

Nghe tôi gọi đối phương là người tốt, ánh mắt của y tá dịu đi hẳn.

 

Sau khi y tá rời đi, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, vẻ ngoài điển trai, từ từ bước vào.

 

Tôi mở lời hỏi: "Anh là người đưa tôi đến b ệ n h v i ệ n sao?

 

"Anh yên tâm, tôi sẽ không ăn vạ đâu, tôi biết mình ngất xỉu, anh là người tốt."

 

Thấy tôi sốt sắng giải thích, người đàn ông bật cười.

 

"Không sao đâu, nếu cô không sao thì tôi xin phép đi trước, tôi còn phải đi làm."

 

Người đàn ông vừa rời đi thì y tá đã dẫn bác sĩ vào phòng.

 

"Lâm Duyệt, qua kết quả kiểm tra, có hiện tượng x u ấ t h u y ế t trong t ử c u n g. Chúng tôi đề nghị chị nhập viện để bảo vệ t h a i nhi, nhằm đảm bảo an toàn cho đứa bé. Tuy nhiên, chúng tôi không thể đảm bảo giữ được, do lượng m á u x u ấ t h u y ế t cũng không ít."

 

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng của những ngày qua.

 

Ba tôi bị hại đến mức phải nhập viện, tính mạng vẫn còn đang treo lơ lửng.

 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi lạnh lùng nói:

 

"Bác sĩ, tôi không muốn giữ đứa bé này, phiền cô thủ thuật n ạ o t h a i cho tôi."

 

10

Sau khi rời khỏi b ệ n h v i ệ n, tôi chỉ nghỉ ngơi một ngày.

 

Tôi trở lại bên giường b ệ n h của ba, mẹ vừa thấy tôi xuất hiện, liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi nói sơ sơ với mẹ về tình hình.

 

"Mất đi cũng tốt, con và Trương Siêu vốn không thể ở bên nhau, đứa bé ở lại cũng chỉ thêm khổ mà thôi."

 

Trong cái rủi có cái may, ba tôi đã tỉnh lại.

 

Nhờ hàng xóm giúp đỡ đưa đi, mới không gây ra tổn hại đến mức không thể cứu vãn.

 

Mẹ bảo tôi xin nghỉ phép để tĩnh dưỡng một thời gian.

 

Bà còn phải chăm sóc ba, tạm thời không có thời gian chăm sóc tôi, nên bảo tôi về nhà nghỉ ngơi.

 

Tôi đã xin phép, nhưng không nghỉ ngơi.

 

Chuyện của ba tôi vẫn chưa giải quyết xong, làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ!

 

Trương Siêu không chịu cung cấp tin tức về mẹ anh ta, vậy thì tôi sẽ báo c ả n h s á t.

 

Người nhà họ Trương dám làm hại chúng tôi, tôi nhất định sẽ khiến họ phải trả giá.

 

11

"Cô là Lâm Duyệt?"

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Người phụ nữ đối diện nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh miệt.

 

Tôi gật đầu, Liêu Diễm Diễm đứng dậy muốn rời đi.

 

"Tôi không có gì để nói với loại người như cô."

 

Tôi chặn cô ấy lại:

 

"Cho tôi một cơ hội, hãy kể tôi nghe người nhà họ Trương nói về tôi như thế nào."

 

Liêu Diễm Diễm và tôi chưa từng nói chuyện với nhau.

 

Không thể tự nhiên mà cô ấy lại có thái độ thù địch với tôi như vậy được.

 

Liêu Diễm Diễm khinh bỉ nói: "Rốt cuộc nhà cô gả con gái hay bán con gái vậy? Vì chút tiền mà ép c  h  ế  t mẹ của người yêu, cô sống không để đức cho con cho cháu à?"

 

Thấy cô ấy cố gắng kiềm chế, tôi đoán rằng trong mắt gia đình Trương, tôi còn xấu xa hơn thế nhiều.

 

Chỉ là cô ấy có giáo dưỡng, không nói ra hết mà thôi.

 

Hai anh em nhà họ Trương đúng là rất có mắt nhìn, người yêu của họ đều là những người tử tế, có ăn có học đàng hoàng.

 

"Cô xem cái này trước đi."

 

Tôi đưa cho Liêu Diễm Diễm hai đoạn video, là cảnh bà Trương đến công ty và nhà tôi gây sự.

 

Liêu Diễm Diễm xem hết video, vẻ mặt đầy kinh ngạc, trước khi bước vào cái nhà này, bà Trương sẽ không để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt dâu hiền đâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mon-qua-sau-chia-tay/chuong-3.html.]

"Lâm Duyệt, rốt cuộc chuyện này là sao?"

 

Tôi kể hết toàn bộ đầu đuôi sự việc cho Liêu Diễm Diễm nghe.

 

Nghe xong, cô ta tỏ vẻ không tin, trong mắt cô ta, bà Trương không phải người như thế.

 

Nếu không phải chuyện này xảy ra, có lẽ tôi cũng sẽ không tin bà Trương lại là người kỳ quặc như vậy.

 

"Tôi đã báo c ả n h s á t rồi, ba tôi vẫn đang nằm trên giường b ệ n h vì x u ấ t h u y ế t n ã o, đây là những bằng chứng rõ ràng nhất."

 

"Vì muốn chiếm căn nhà của tôi cho cô ở, mẹ chồng tương lai của cô đúng là đã dốc không ít công sức nha."

 

Đối diện với sự mỉa mai của tôi, Liêu Diễm Diễm tức giận đập bàn:

 

"Chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi hoàn toàn không biết gì cả."

 

Tôi đáp:

 

"Cô không biết thì thôi, chỉ là… gặp phải gia đình như vậy, dù ba cô có là hoàng đế cũng sợ không đủ để bọn họ bào tiền."

 

Quả nhiên, nói xong câu này, sắc mặt của Liêu Diễm Diễm lập tức thay đổi.

 

Cô ta nói:

 

"Tôi có nghe Trương Phàm nhắc qua một lần, nói rằng mẹ anh ấy về quê có việc, nếu cô muốn tìm bà ta thì có thể dò hỏi địa chỉ xem có tìm được không."

 

Có vẻ như Liêu Diễm Diễm đã thấm thía lời tôi nói.

 

Cô ta có thể không bận tâm đến bản thân, nhưng liệu cô ta có dám để liên lụy đến cả gia đình mình không?

 

Vì tôi có t h a i gia đình họ Trương dám dùng điều đó để u y h i ế p tôi.

 

Nếu cô ta thật sự cưới Trương Phàm, trở thành con dâu nhà họ Trương, người ba là quan chức cấp cao của cô ta chẳng phải cũng sẽ bị nhà họ Trương kéo xuống bùn sao?

 

Nhìn bóng lưng Liêu Diễm Diễm rời đi, tôi nở nụ cười lạnh.

 

Giấc mơ trèo cao của nhà họ Trương, e rằng sắp tan vỡ rồi.

 

Đáng đời!

 

12

Tôi nghĩ rằng sau khi biết tôi báo c ả n h s á t, Trương Siêu sẽ biết sợ mà rụt cổ lại.

 

Nhưng tôi không ngờ, anh lại to gan đến mức chặn đường tôi ngay trước cửa nhà.

 

Tôi vừa lấy chìa khóa mở cửa thì một bóng đen đã đẩy mạnh tôi vào trong.

 

Trương Siêu túm cổ tôi, ấn tôi vào tường, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

"Con khốn, mày đã nói gì với Liêu Diễm Diễm, mày có biết bây giờ nó đang đòi chia tay với em trai tao không?"

 

Tôi cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

 

"Chuyện của em trai anh, sao tôi biết được?"

 

Trương Siêu trở nên đ i ê n c u ồ n g, bàn tay bóp cổ tôi mỗi lúc một chặt thêm.

 

"Cô còn dám nói dối? Nhất định là cô đã nói, nếu không tại sao Liêu Diễm Diễm lại biết được chuyện căn nhà?"

 

Sức mạnh của anh ta quá lớn, đến mức tôi bắt đầu cảm thấy khó thở.

 

Nhìn ánh mắt hận thù của anh ta, mặc dù tôi rất giận nhưng không dám chọc tức anh ta.

 

Vì một kẻ đốn mạt mà hy sinh bản thân, không đáng.

 

"Trương Siêu, anh có biết làm như vậy là phạm pháp không?"

 

Ánh mắt anh ta có chút ngập ngừng, ngay sau đó lại trở nên hung hãn.

 

"Ông đây bị mày hại đến mức sắp không sống nổi nữa rồi, còn sợ phạm pháp à?"

 

Câu nói này có ý gì?

 

Dù Liêu Diễm Diễm có chia tay với Trương Phàm thì cùng lắm là nhà họ Trương mất đi con đường leo cao, tại sao Trương Siêu lại tức giận đến vậy?

 

Đang lúc Trương Siêu sắp mất kiểm soát mà ra tay g  i  ế  t người...

 

Đột nhiên...

 

"Các người đang làm gì thế?"

 

Người hàng xóm đi ngang qua, thấy có điều không ổn nên thò đầu vào nhìn.

 

Trương Siêu sợ hãi, vội buông tôi ra rồi bỏ chạy.

 

Đợi anh ta rời đi, tôi khóa trái cửa, ngồi trên ghế sofa, chưa hết hoảng sợ.

 

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Chắc chắn Trương Siêu đang có chuyện giấu tôi.

 

Loading...