Chạm để tắt
Chạm để tắt

MÓN HẦM TRĂM NĂM - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:37:42
Lượt xem: 540

6.

 

Tân Di im lặng, tôi cắn môi, nước mắt không kìm được mà trào ra. 

 

Tôi và Trình Hạo yêu nhau được 5 năm, dù thỉnh thoảng có cãi vã nhưng cuộc sống của chúng tôi rất ngọt ngào... Tôi từ lâu đã coi anh ấy như gia đình. 

 

Chúng tôi cũng đã bàn về việc về quê để kết hôn vào năm sau… 

 

Giọng nói của Tân Di bên kia vang lên: “Chu Nhan, tuy lời này lỗi thời nhưng cô đừng thương tâm quá, quanh cô không thích hợp lắm, mau chạy nhanh về nhà!”

 

Tôi xoa xoa mắt, quay đầu nhìn lại. 

 

Chỉ thấy con phố thương mại vẫn còn thưa thớt vài người đã trở nên vắng vẻ. 

 

Ánh đèn đường ban đầu mờ ảo giờ đã trở nên nhợt nhạt. 

 

Không khí tràn ngập sương mù dày đặc, tầm nhìn thấp đến mức đáng sợ. 

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi kinh hoàng nhìn xung quanh, thực sự không còn ai cả! 

 

Tôi nhanh chóng quay trở lại hướng tôi đã đến. 

 

Trong vòng năm phút, tôi đã đến tầng dưới nhà mình, không chút do dự, tôi mở cửa bước vào── 

 

Tôi choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng xa lạ trước mặt. 

 

Đây...không phải nhà tôi sao? 

 

Đi nhầm sao? 

 

Tôi quay người định đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện phía sau có một bức tường loang lổ, hoàn toàn không có cửa! 

 

Thế làm sao vừa rồi tôi vào được? 

 

Da đầu tôi tê dại, toàn thân như rơi vào hầm băng. May mắn thay, chương trình phát sóng trực tiếp của Tân Di vẫn kết nối với điện thoại của tôi, giọng nói của cô ấy đã giúp tôi bình tĩnh lại. 

 

"Tôi sơ suất, không nên để cô đi xuống." Cô có chút ảo não, "Cô đã bị trúng mê chướng, trước tiên đừng hoảng sợ, tôi đang trên đường đi tới cầu vượt.”

 

Ta hỏi với giọng rũ rẩy: " "Tôi nên làm gì bây giờ?"

 

"Giữ nguyên vị trí và cố gắng không di chuyển." 

 

"Cái này..." 

 

Tình hình hiện tại không cho phép điều đó. 

 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía tôi từ xa. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi không kịp nói gì nên bước sang một bên vài bước. 

 

Ánh sáng xung quanh mờ mịt, trong lúc lo lắng, tôi nhìn thấy một chiếc thúng tre lớn, lập tức bước nhanh tới, chui vào trong trốn đi.

 

Đỉnh đầu bị một tấm ván đè lên, tôi nín thở trong chiếc thúng tre. 

 

Lúc này, thính giác được phát huy hết tác dụng. 

 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh ríu rít yếu ớt. 

 

Nó giống như nấu một cái gì đó. 

 

Nhìn qua khe hở của chiếc thúng tre, tôi thấy hai bàn chân đang đi ngang qua mình. 

 

Bàn chân rất kỳ lạ, lòng bàn chân phía trước lớn và chỉ có bốn ngón chân. 

 

Móng tay nhọn, dài gót chân kiễng lên, giống như bàn chân của động vật. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mon-ham-tram-nam/chuong-5.html.]

 

Nó từ từ rời đi, tôi vô thức nhìn về hướng nó rời đi. 

 

Bây giờ tôi đã nhìn thấy bóng dáng của nó. 

 

Đây đơn giản không phải là hình dạng cơ thể con người. 

 

Nó cực kỳ cao, với tứ chi thon thả và lưng khom xuống, có thể thấy rõ cột sống nhô ra của nó. Đầu nó cúi xuống, tôi không thể nhìn rõ. 

 

Nhớ lại những gì Tân Di nói, tôi nghĩ ngay đến n. g. ạ q. u. ỷ. 

 

Nó từ từ đi đến một bức tường, ở trên mặt sờ soạng một chút, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng. 

 

Tôi nheo mắt nhìn xung quanh. 

 

Nơi này... trông giống như một căn bếp. 

 

Xung quanh có rất nhiều tủ sắt, bên trong có nồi chảo, ở giữa có một bàn mổ lớn. 

 

Cuối cùng có một chiếc nồi đầy khói có in bốn chữ - món hầm thế kỷ. 

 

Mắt tôi mở to. 

 

Đây là đầu bếp của quán hầm hàng trăm năm tuổi! 

 

Tôi nhìn thấy ng. ạ q. u. ỷ bước tới chiếc nồi, nhấc nắp lên, tiến lại gần và ngửi nó. 

 

Mùi rất nồng, tôi ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của món hầm. 

 

Ngạ quỷ dùng chiếc thìa dài khuấy nồi một lúc rồi đứng nhìn. Như thể cảm thấy không hài lòng, nó từ từ giơ tay phải lên đem ngón trỏ tay trái hung hăng b. ẻ ra. 

 

Răng rắc!

 

Tôi kinh hãi che miệng lại. 

 

Ng. ạ q. u. ỷ thực sự đã x. é n. á. t ngón trỏ của mình! Nó n. ém ng. ón tr. ỏ vào trong nồi, khuấy vài cái rồi cúi đầu ngửi. 

 

Mùi thơm tỏa ra từ nồi hầm dường như nồng nặc hơn, cuối cùng nó đã được thỏa mãn. 

 

Tôi che miệng lại, cảm thấy buồn nôn. 

 

Đây có phải là cách làm món hầm thế kỷ được rất nhiều người khen ngợi? 

 

Công thức bí mật độc quyền mà Trình Hạo muốn biết thực ra chính là cơ thể của ng. ạ qu. ỷ! 

 

Ngạ quỷ đậy nắp nồi rồi quay lại. Cuối cùng tôi đã nhìn rõ mặt nó. 

 

Nó có khuôn mặt sói, miệng dài, răng nanh và đôi mắt màu xanh lục. 

 

Trong lúc hoảng loạn, lại có một tiếng bước chân khác vang lên. 

 

Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch—— 

 

Một con ng. ạ q. u. ỷ khác cũng đi tới. 

 

“Bữa tối hôm nay ở đâu?” 

 

“Đã chuẩn bị từ lâu rồi.” 

 

Đó là giọng nói của cặp đôi đó! Lúc này bọn chúng không mặc áo da người, dùng bộ dáng ng. ạ qu. ỷ nói chuyện với nhau, cảnh tượng này đặc biệt kỳ quái. 

 

Ng. ạ q. u. ỷ lúc trước đột nhiên mỉm cười: 

 

"Bữa tối hôm nay có chút nghịch ngợm, giấu trong giỏ tre.”

 

Loading...