Chạm để tắt
Chạm để tắt

Môn Đệ Lưu Ban Của Hợp Hoan Tông - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-08-07 08:39:01
Lượt xem: 2,135

7.

 

Ta thật sự hoảng sợ.

 

Nói Cố Lam không thể, chỉ là ta muốn lấy lại mặt mũi trước mặt trưởng lão.

 

Sao y lại biết được?

 

Người này tai có thể nghe nghìn dặm sao!

 

Các tiểu quan bên cạnh, dưới ánh kiếm của Cố Lam, sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

 

Ta cầu cứu nhìn sang Thư Nguyệt, nhưng phát hiện nàng không biết từ khi nào đã bị Lâm Thanh Từ bịt miệng, khóc lóc nức nở.

 

Mà Lâm Thanh Từ mặt không đổi sắc, ngón tay vô tình di chuyển trên người nàng.

 

Còn sắp thò vào rồi!

 

Cố Lam giơ tay che mắt ta lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ ta.

 

"Nghe lời, đừng nhìn nữa, về với ta rồi tự nhìn mình đi."

 

Nói xong, y bế ta lên, liếc nhìn Lâm Thanh Từ một cái, nói: "Ta đi trước, ngươi cũng đổi chỗ khác đi, chỗ này không sạch sẽ."

 

8.

 

Cố Lam không đưa ta về Kiếm Tông, mà dẫn ta đến một trang viên dưới chân Thần Sơn.

 

Trang viên này rất xa hoa, dọc đường vô số đầy tớ, ai thấy Cố Lam cũng dừng tay, cung kính chào.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Thiếu chủ."

 

Ta nghi ngờ, Cố Lam vì ta nói y nghèo, nên muốn chứng minh điều gì đó sao?

 

Nhưng ta không có bằng chứng.

 

Y đưa ta vào một căn phòng xa hoa, ném ta lên giường.

 

Ta quay đầu chạy.

 

Nhưng phát hiện Cố Lam đã thiết lập kết giới trong phòng, đụng phải là khiến ta hoa cả mắt.

 

"Hạ Chi" y bình thản bước về phía ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: ‘‘Nàng không thể chạy được nữa."

 

Ta run rẩy lùi lại.

 

"Cố... Cố Lam, ta biết sai rồi, trước kia là ta không hiểu rõ vị trí của mình, cứ làm phiền ngươi, nhưng hôm nay ta đã xin đổi đối tượng nghiên cứu rồi, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, ngươi thả ta đi..."

 

Cố Lam khựng lại.

 

Sắc mặt đột nhiên đen lại.

 

Giây tiếp theo, y kéo ta vào lòng, những nụ hôn nóng bỏng ập xuống.

 

"Nàng cầu xin muộn rồi, Hạ Chi, từ ngày nàng xuất hiện trước mặt ta, đối tượng nhiệm vụ của nàng, mãi mãi chỉ có thể là ta..."

 

Ta bị Cố Lam hôn đến mức thần trí mơ hồ.

 

Thậm chí không nhận ra lúc nào y đã rút kiếm ra.

 

Phù truyền âm trên người rung lên không ngừng, ta khó khăn rút tay ra để lấy, vừa lấy ra thì nghe thấy giọng khóc lóc hoảng hốt của Thư Nguyệt bên kia.

 

"Bảo bối! Mau đến cứu ta! Ta bị Lâm Thanh Từ mang đi rồi! Đợi đã, Lâm Thanh Từ, không được chạm vào chỗ đó..."

 

Ta muốn nói gì đó, nhưng Cố Lam ở phía sau không cho ta có cơ hội, giật lấy phù truyền âm, vừa thở dốc vừa giúp ta trả lời.

 

"Nàng không thể đi được, vì người của ta và kiếm của ta, nàng đều phải thử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mon-de-luu-ban-cua-hop-hoan-tong/phan-3.html.]

 

Phù truyền âm bị ném sang một bên.

 

Ta như một mảnh gỗ trôi nổi trong cơn bão, không biết nương tựa vào đâu.

 

Khi ta vô thức ôm lấy cổ Cố Lam, trong cơn mê man, ta nghe thấy y cười khẽ.

 

Sau đó thì thầm:

 

"Hạ Chi, nàng là của ta."

 

9.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Nhân lúc Cố Lam dậy luyện kiếm, ta lê từng bước về lại Hợp Hoan Tông.

 

Vừa vào cửa đã thấy, Thư Nguyệt về còn nhanh hơn ta.

 

Nàng đang nằm trên giường, trông không còn chút sức sống, thấy ta liền bật dậy, sau đó kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy eo.

 

Mở miệng là những lời than vãn.

 

"Đồ chó Lâm Thanh Từ, eo thon mềm mại của ta, bị hắn làm hỏng mất rồi!"

 

Ta trợn mắt há hốc mồm.

 

Người ta nói lời thô mà lý không thô, nhưng lời của Thư Nguyệt này cũng quá thô rồi.

 

Nàng không hề để ý, chửi rủa liên tục và bắt đầu "chào hỏi" cả gia đình Lâm Thanh Từ.

 

Lúc này ta mới biết —

 

Hôm qua sau khi Cố Lam dẫn ta đi, Lâm Thanh Từ cũng bắt chước, trực tiếp đưa Thư Nguyệt về tông môn.

 

Vào phòng, Lâm Thanh Từ còn nói muốn cho Thư Nguyệt một cơ hội.

 

"Nàng tốt nhất nói rõ, vì sao đột nhiên không cần ta nữa? Nếu không, đừng hòng ta tha cho nàng!"

 

Thư Nguyệt không hề sợ.

 

Trước đây để chinh phục Lâm Thanh Từ, Thư Nguyệt đã dùng hết mọi chiêu trò, từ công khai đến lén lút, mọi thủ đoạn hiểm độc đều dùng cả.

 

Thậm chí, Thư Nguyệt còn trộm một phần Hợp Hoan Tán bí chế của trưởng lão, bỏ vào đồ ăn của Lâm Thanh Từ.

 

Nhưng Lâm Thanh Từ hoàn toàn không phản ứng.

 

Thậm chí còn giơ ngón giữa với Thư Nguyệt.

 

Vì vậy, bị Lâm Thanh Từ khóa trong phòng, nàng không hề hoảng sợ chút nào, mở miệng liền khiêu khích.

 

"Đồ chó! Lâm Thanh Từ, ngươi giả vờ cái gì! Đừng nghĩ ta không biết, ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, ra ngoài còn không mang theo đệ đệ! Ngươi có gan thì thử động tay động chân đi!"

 

Lâm Thanh Từ bị nàng chọc tức đến mặt đen lại.

 

Kết quả của việc khiêu khích là, Lâm Thanh Từ không động tay động chân nữa, mà đưa "người anh em" ra.

 

"Chết tiệt!" Thư Nguyệt nhíu mày: ‘‘Hạ Chi, ta mới biết, những người tu Vô Tình Đạo không phải không được, mà là quá được!"

 

Ta cũng mới biết.

 

Lâm Thanh Từ nói, tu Vô Tình Đạo không có nghĩa là không còn quan tâm đến chuyện trần tục, mà là biết kiềm chế dục vọng của mình.

 

Sao điều này lại khác với ấn tượng về Vô Tình Đạo của chúng ta?

 

Ta chưa kịp nghĩ sâu, Thư Nguyệt đã lay ta, mặt đầy nghi hoặc.

 

"Hôm qua ta truyền âm cho ngươi, Cố Lam nói y và kiếm của y, là ý gì?"

Loading...