Mối Tình Đầu Của Tôi - Chương 1: Trả lời câu hỏi

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:11:49
Lượt xem: 2,790

1.

Trời đang mưa nhẹ.

Không khí tại buổi biểu diễn náo nhiệt vô cùng.

 

Giang Úc Bạch đứng dưới ánh đèn, giọng nói ấm áp vang vọng bầu trời đêm.

 

Trên khán đài, đồng nghiệp Linh Linh của tôi đang phấn khích hét lớn:

"Thanh Lê, cậu học cùng lớp với một người xuất chúng như vậy, tại sao không sớm nói cho chúng tớ biết?"

 

Tôi cầm tấm vé mới toanh không đáp lời.

 

Đáng lẽ chúng tôi phải ngồi ở khu vực khán đài hạng chung, bỗng nhiên bị nhân viên đưa vào khu vực VIP.

 

Nơi gần sân khấu nhất.

 

Trong suốt buổi biểu diễn, chắc chắn sẽ luôn lọt vào tầm mắt của Giang Úc Bạch. Ánh mắt dịu dàng… cũng lạnh như băng.

 

Nhiều năm qua, tôi vẫn âm thầm dõi theo anh.

 

Nhìn anh vươn lên từ chỗ tối tăm đến đỉnh cao vinh quang.

 

Giống như một quá trình lột xác, biến đổi hoàn toàn.

 

Nếu hôm nay sếp tôi không tranh được vé còn yêu cầu tôi và Linh Linh đưa con gái bà ấy đến buổi biểu diễn, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trên khán đài.

Chưa kể bị chuyển lên ngồi hàng ghế đầu mà không rõ lý do.

 

Trong lúc đang phân tâm, buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc.

 

Giang Úc Bạch ngồi trên chiếc ghế đẩu tay cầm micro.

Trong tiếng mưa lộp độp, giọng nói từ tính vang vọng khắp khán đài.

 

"Các bạn, đã lâu không gặp."

 

Tiếng hoan hô dồn dập như sóng.

 

Giang Úc Bạch tuỳ ý gác đôi chân dài, lười biếng nói: "Thật ra, tôi đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ cho buổi giao lưu ngày hôm nay."

 

"Phía sau mỗi một tấm vé của các bạn đều có ô điền câu trả lời."

 

“Không trả lời không thể rời đi!”

 

"Tôi tin rằng mọi người đều đã sẵn sàng."

 

Người hâm mộ hét lên vô cùng nhiệt tình: "Xong rồi! Xong rồi!"

 

Ánh mắt của Giang Úc Bạch cuối cùng cũng rơi vào tôi: "Vậy giờ tôi sẽ rút thăm một khán giả may mắn để trả lời câu hỏi. Các bạn chuẩn bị nhé!"

 

Bầu không khí rất sôi động.

 

Tim tôi chợt thắt lại.

Giác quan thứ sáu khiến tôi vội nắm chặt tấm vé, định nhét nó vào túi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh đèn chói lóa theo sau máy quay, đã khóa chặt tôi lại.

 

Khuôn mặt của tôi xuất hiện trên màn hình lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/moi-tinh-dau-cua-toi/chuong-1-tra-loi-cau-hoi.html.]

 

Những hạt mưa rơi làm ướt tóc tôi.

Bộ dạng hoảng sợ và xấu hổ của tôi được phô bày trước mặt hàng chục nghìn người.

 

Giang Úc Bạch cười lớn: “Xem ra tối nay bạn chính là khán giả may mắn.”

 

Chủ đề tối nay hiện lên trên màn hình lớn:

“Có ai mà bạn không thể buông bỏ khi còn đi học không?”

 

Xung quanh vang lên những tiếng cười nói rôm rả.

 

Bởi vì quy định tối nay là Giang úc Bạch và người hâm mộ phải trả lời cùng một vấn đề.

 

Sau nhiều năm, ký ức khi đó lại hiện về.

Tôi xé nát bức thư tình, trở thành nỗi ám ảnh, là bức tường vô hình ngăn giữa ánh sáng và bóng tối, giữa tôi và anh, khiến người ta hoảng hốt.

 

Giang Úc Bạch mỉa mai nói: "Kỳ thật tôi rất tò mò câu trả lời của bạn."

 

Nhân viên mỉm cười bước tới nhận tấm vé của tôi.

 

Máy quay phóng to.

 

Vài giây sau, chữ "bạn" nhàu nát được chiếu lên màn hình lớn một cách tàn nhẫn.

 

Vào lúc đó, tôi cảm thấy ánh mắt của Giang Úc Bạch như mũi tên xuyên thấu.

 

Anh ngồi dưới ánh đèn flash, đầu lông mày bị bóng tối che phủ.

Anh nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Bạn có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về người đó được không?”

 

Tôi mím môi đáp: “Không hay ho.”

 

Cái thời thanh xuân nổi loạn và kết thúc chóng vánh ấy, tình yêu thầm kín mà chính tay tôi kết thúc đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ sau này.

Nó trở thành một nỗi đau âm ỉ ẩn nơi tim tôi.

 

"Thật sao?" Giang Úc Bạch mỉm cười.

Máy quay quay lại khuôn mặt hoàn hảo của anh.

 

Sắc mặt Giang Úc Bạch lạnh lùng giơ micro lên: “Tôi cũng có một người.”

 

“Và tối nay cô ấy cũng tới.”

 

Ngay khi mọi người bắt đầu hoan hô, Giang Úc Bạch nhẹ cười tiếp tục:

"Nhưng tôi hy vọng cả đời cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

 

"Mọi người vẫn ổn, thế thật tốt."

 

Những lời này vừa nói ra, khán giả liền ồ lên phấn khích.

 

"Chế.t tiệt, tôi thực sự muốn biết người phụ nữ này đang ngồi ở đâu."

 

Trên mặt Linh Linh lộ ra vẻ tức giận: "Thanh Lê, cậu nói xem người phụ nữ đó có can đảm tới đây sao? Chẳng lẽ vì giờ anh ấy đã nổi tiếng nên muốn quay đầu lại sao? Cô ta có xứng không?"

 

Tôi nhếch môi nói: “Chắc là không xứng.”

 

Cuộc sống hào nhoáng của tôi đã đột ngột kết thúc ngay từ kỳ nghỉ hè năm đó.

Bình luận

6 bình luận

Loading...