Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mời bạn gái cũ trà xanh đến rước tra nam cặn bã về - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:50:23
Lượt xem: 7

Trình Vũ lúc này mới phản ứng lại, mặt tái mét, lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi sẽ bồi thường đầy đủ.”

 

 

Cảnh sát cười lạnh một tiếng.

 

“Không chỉ bồi thường, nếu số tiền lớn, còn phải ngồi tù. Tuổi còn trẻ mà tính khí lớn như vậy, lại đi tranh cãi với chính thất của người ta.”

 

Đường Thời Dự không nói gì nữa, nắm lấy tay áo của Trình Vũ, thu mình lại phía sau.

 

Tôi đã chọn hòa giải, không vội vàng đưa Đường Thời Dự vào tù, vì việc để cô ấy ngồi tù không phải là mục đích của tôi.

 

Tôi cũng sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ việc đó.

 

Điều tôi quan tâm, chỉ là thực tế có thể thấy được, những gì có thể nắm trong tay và thuộc về tôi như giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và danh dự.

 

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, Đường Thời Dự xông tới, túm lấy tóc tôi.

 

“Cô có muốn ch-ếc không?”

 

Tôi phản ứng nhanh chóng và tát cô ta một cái, khiến mặt cô ta đỏ lên.

 

“Nếu không muốn ngồi tù thì hãy giữ miệng, từ hôm nay, cô hãy ra khỏi nhà tôi. Nếu tôi biết cô còn dám đến, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô.”

 

Đường Thời Dự ôm lấy Trình Vũ, khóc nức nở.

 

“Tôi không đi! Tôi không đi!”

 

Trình Vũ vừa dỗ dành cô ấy, vừa hít một hơi sâu, nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/moi-ban-gai-cu-tra-xanh-den-ruoc-tra-nam-can-ba-ve/chuong-15.html.]

“Thế này đi, đồ đạc hỏng bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi thường theo giá. Căn nhà tôi cũng nhường lại cho cô, ngày mai sẽ làm thủ tục chuyển nhượng.”

 

Đó là điều kiện trước đây, bây giờ thì khác rồi.

 

Tôi vui vẻ nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của họ, chậm rãi nói:

 

“Căn nhà cho tôi, anh và cô ta cũng phải công khai xin lỗi tôi trước mọi người. Thư xin lỗi tôi nghĩ nên dán trên bảng thông báo của khu, để mọi người đều có thể thấy.”

 

“Đừng quá đáng!”

 

Tôi quay người đi vào đồn cảnh sát. Trình Vũ gọi tôi lại.

 

“Được, làm theo lời cô nói.”

 

Đường Thời Dự la lên như một con ch.ó điên.

 

“Không thể nào, tôi tuyệt đối không xin lỗi!”

 

Trình Vũ khẽ dỗ dành cô ấy.

 

“Em còn mang thai, đừng chấp nhặt với cô ta, thư xin lỗi để anh viết thay em”

 

“Phải do cô ta tự tay viết, tôi sẽ mang đi giám định chữ viết.”

 

Tôi lạnh lùng nhắc nhở.

 

“Cô mơ à! Tôi thà ch-ếc cũng không xin lỗi!”

 

“Ồ, vậy thì cô cứ đi tù đi.”

Loading...