Mộc Đầu ***** - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:13:52
Lượt xem: 558

Triệu Thanh Thanh muốn hét lên, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, vì ngay lập tức, ta đã vọt tới trước, hung hăng bóp cổ nàng ta.

"Triệu nhị tiểu thư, ta thừa nhận, ở phương diện trạch đấu ngươi có lẽ là một tay hảo thủ. Nhưng ngươi biết không?” Ta khẽ cười: “Trên đời này cao minh nhất, vẫn là dương mưu.”

**(dương mưu: mưu sự không hại người mà dựa trên trí tuệ)**

Ta ném mạnh Triệu Thanh Thanh bị đánh bất tỉnh sang một bên.

Ngoài cửa vọng đến tiếng ồn ào náo động, hình như Triệu Thứ Sử và Triệu phu nhân cảm thấy không thích hợp, đang vội vàng chạy tới nhưng họ đã đến muộn.

Xoay người xông về phía cửa sổ, ta xé chiếc váy vướng víu ra, lộ ra quân phục ở bên trong, nhào vào bóng đêm ngoài cửa sổ.

Đêm nay không có ánh trăng, bóng đêm tối như mực bao vây ta, ta phi thân bay qua từng nóc nhà của Triệu phủ.

Bên ngoài phủ, những con tuấn mã to lớn đã sẵn sàng, mỗi con đều kéo một chiếc xe ngựa. Đây là đoàn xe của hồi môn, tối nay, bọn họ vốn muốn đưa ta gả về kinh thành.

Ta một cước đá xe ngựa ra, ngồi lên lưng tuấn mã đầu đàn, giơ roi thúc: "Giá!"

Tuấn mã nhảy ra, cả đội ngựa phía sau chạy theo, bánh xe ngựa đè qua đường đá xanh, nơi chứa vô số vàng bạc, đồ trang sức và đồ cổ. Đó là sính lễ của Tề vương và của hồi môn của Triệu phủ, vì là gả nữ nhi đến Tề vương phủ, của hồi môn sẽ làm rất đẹp mắt.

Hôm nay, ta mang theo đoàn xe ngựa này thẳng đến quân doanh.

Đa tạ cả nhà Triệu Thứ Sử đã quyên góp tài sản cho Huyền Giáp doanh!

Ánh trang ló dạng dưới những đám mây, ngựa phi như bay, đạp lên ánh trăng. Ta đã đến doanh trại, Huyền Giáp doanh đang bày trận, Tạ Trạc đang điểm binh.

Thì ra tối nay là ngày xuất chiến.

Huyền Giáp doanh là tâm phúc của Tạ Trạc nên hắn tự mình điểm binh.

“Ngô Nhị Lang!”

“Có!”

“Bùi Đại Khánh!”

“Có!”

“Lưu Thủ Thành!”

“Có!”

Điểm binh dài đằng đẵng, rốt cục, Tạ Trạc phát hiện ta đứng ở cuối đội.

Ta có chút khẩn trương, Tạ Trạc bảo ta ở lại Triệu phủ làm đại tiểu thư, nhưng mà ta đã trở lại, đây là lần đầu tiên ta không tuân thủ lệnh của hắn.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, xung quanh không có một tiếng động.

Thật lâu sau, Tạ Trạc cất cao giọng nói: "Mộc Đầu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/moc-dau/phan-7.html.]

Nước mắt đột nhiên dâng lên hốc mắt, ta tiến lên một bước, đáp thật lớn: “Có!”

Ở phía trước, các huynh đệ mang theo nụ cười nhìn về phía ta, ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt đen thui của họ.

Người ngoài cùng bên trái là Lưu tú tài, hắn cũng không thi đậu tú tài, nhưng bởi vì ở trong quân doanh hắn là người đọc nhiều sách nhất nên chúng ta đều gọi hắn như vậy.

Hắn cũng là người đầu tiên nhận ra được ta là nữ, sau khi nhận ra cũng không nói gì, mà bảo thê tử của hắn chiếu cố ta nhiều hơn một chút.

Người cười ngây ngô nhất bên cạnh hắn chính là Ngô Nhị Lang, Ngô Nhị Lang chưa từng đọc sách, nhưng sử dụng đao đặc biệt tốt. Thanh huyền thiết đao trong tay hắn đã truyền qua ba đời - sau khi phụ thân hắn c..hết trận đã truyền lại đại ca hắn, sau đại ca hắn c..hết lại truyền cho hắn.

Mỗi lần trước khi xuất chinh Ngô Nhị Lang đều tế bái thanh đao này một lượt. Hắn nói: "Cha cùng ca ca ở trên trời có linh thiên, không cần phù hộ độ trì cho con, dù sao con cũng cô đơn, cùng lắm thì đoàn tụ cùng hai người, nhưng những huynh đệ kia của con có nhà, có người thân cần chăm sóc, hai người nhớ chiếu cố cho bọn họ."

Mỗi khi Ngô Nhị Lang nói những lời như vậy, Bùi Đại Khánh sẽ mắng hắn, vừa mắng hắn vừa khóc.

Chúng ta đều biết Bùi Đại Khánh có một người trong lòng, nữ nhi kia tuổi tác rất lớn, nhưng vẫn luôn chờ hắn trở về cầu hôn. Bùi Đại Khánh nhờ Lưu tú tài giúp mình viết thư, bảo nữ nhi kia gả cho người khác, đừng bỏ lỡ cả đời, nữ nhi kia hồi âm luôn nói sẽ đợi Bùi Đại Khánh thêm một năm nữa.

Nhưng hết năm này qua năm khác, cho tới hôm nay nữ nhi kia vẫn chưa lấy chồng.

Còn có Dư Tiểu Hổ, Mạnh Đông Qua......

Cuối cùng, ta nhìn về phía Tạ Trạc.

Tóc đen của hắn buộc cao, mắt sáng như sao, giống hệt đêm chúng ta gặp nhau.

Đêm đó ta ăn trộm vặt trên đường phố, trộm được trên người hắn.

Người hầu của hắn định đánh ta, nhưng hắn ngăn họ lại và hỏi ta: "Tại sao ngươi lại ăn trộm?"

Ta nói: "Ta đói quá."

Hắn mua bánh bao nóng cho ta, sau đó rời đi.

Ta đã theo sau hắn suốt quãng đường.

Tạ Trạc cho là ta không thỏa mãn, vì thế tháo hầu bao của mình xuống cho ta: "Có lẽ là đủ mua bánh bao nhiều ngày.”

Ta nói: "Ta không cần bánh bao, để ta đi theo ngài, ta biết đánh nhau, hơn nữa còn rất lợi hại.”

Hắn hỏi ta: "Tại sao ngươi muốn đi theo ta?"

Ta nói: "Vì ta nghe ngài gọi người hầu của mình là huynh đệ. Ta cũng muốn làm huynh đệ của ngài.”

Ta thừa nhận ta đã nói dối Tạ Trạc, lúc tiểu tướng quân trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng kia rủ mắt nhìn về phía ta, tim của ta đã nhảy thêm mấy nhịp.

Nếu như ta là thiên kim tiểu thư, đây chính là tình yêu sét đánh.

Nhưng khi đó ta chỉ là một tên vô lại đầu đường xó chợ.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng.

 

Bình luận

4 bình luận

  • dịch mượt lắm ạ truyện ý nghĩa cảm ơn nhà dịch a

    mát ci 3 tuần trước · Trả lời

    • Editor làm mượt lắm luônn,siêu hayy,cảm ơn ạaa

      Lyly 3 tuần trước · Trả lời

      • Ey truyện buồn 😭

        Lyly 3 tuần trước · Trả lời

        • Chương 3 Nghe muốn đánh vãi lôn Tin phật nên không nhìn được?tin phật mà dám làm vậy luôn hả? Giết người cho đã rồi lại kêu không dám nhìn?

          Lyly 3 tuần trước · Trả lời

          Loading...