Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỏ Hỗn Phản Kích - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:10:45
Lượt xem: 2,797

Sau khi đuổi được Lư Tiêu và Diệu Diệu thảm hại ra ngoài, tôi bảo đội dọn dẹp lau chùi từ trong ra ngoài, sau đó liên lạc với chủ nhà để làm thủ tục trả phòng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi thậm chí còn chưa kịp xóa WeChat của Lư Tiêu, bây giờ vừa hay gửi hóa đơn cho hắn ta.

"Căn nhà này thuê 3 tháng, tôi ở chưa đến 10 ngày, cứ làm tròn thành nửa tháng đi, phiền anh trả lại tôi tiền thuê nhà hai tháng rưỡi."

Lư Tiêu: "?"

"Yêu cầu của tôi rất hợp lý đúng không?" Lúc gửi tin nhắn này đi, phía sau đã hiện lên dấu chấm than màu đỏ.

Lư Tiêu vậy mà lại xóa WeChat của tôi trước.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Hắn ta tưởng làm vậy thì tôi không làm gì được hắn ta nữa sao?

Ban đầu chỉ định bắt hắn ta trả tiền thuê nhà hai tháng rưỡi, bây giờ tiền nước tiền điện hắn ta cũng phải trả lại cho tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp liên lạc lại với hắn, hắn ta vậy mà lại gửi cho tôi một cái thư luật sư trước.

Luật sư gọi điện cho tôi với giọng điệu nghiêm nghị: "Cô Khổng Tiểu Vũ phải không? Anh Lư Tiêu đã ủy thác tôi đòi lại một nửa số tiền thu nhập từ tài khoản chung của hai người."

"Tài khoản chung?"

"Đúng vậy, chính là tài khoản cô dùng để ghi lại cuộc sống thường ngày khi yêu đương của hai người."

Tôi tức đến nghẹn họng: "Hắn ta sao có thể mặt dày đến mức đòi hỏi như vậy?"

Cái tài khoản này từ quay video đến chỉnh sửa đều là một mình tôi làm, hắn ta chỉ cần chịu khó xuất hiện một chút, tôi đều phải tặng quà rồi lại mời cơm.

"Nhưng tài khoản của cô là để ghi lại cuộc sống thường ngày khi yêu đương, xin hỏi một mình cô có thể yêu đương được sao?"

"Tôi không những có thể một mình yêu đương, mà còn có thể một mình phân bào sinh con được nữa đấy."

"..." Luật sư im lặng một lúc, "Nếu cô cứ nói nhảm, không nghe lời khuyên can, cố chấp làm theo ý mình, vậy thì chờ nhận giấy triệu tập của tòa án đi."

Tôi cười lạnh một tiếng, bày đặt chơi nối thành ngữ hù dọa tôi đấy à?

"Anh họ gì vậy?" Tôi hỏi vị luật sư đối diện.

"Tôi họ Cao."

"Anh Cao à, nghe cho kỹ đây này—" Tôi tóm tắt ngắn gọn toàn bộ sự việc, rồi mới nhắc nhở anh ta, "Trong miệng Lư Tiêu chẳng có mấy câu thật đâu, anh đừng để bị hắn ta lừa đấy."

Chưa đợi đối phương lên tiếng, tôi lại bổ sung: "Hơn nữa theo tôi được biết, luật sư chỉ có tỷ lệ thắng kiện cao mới có thể nhận được nhiều vụ án hơn đúng không?"

"Ừm, vậy thì sao?"

"Vậy nên tôi nói thẳng luôn, với những bằng chứng tôi đang có trong tay, đợi đến khi ra tòa, anh sẽ không có bất kỳ cơ hội thắng kiện nào đâu." Tôi lạnh lùng nói.

"Người ta không thể cứ thấy tiền bẩn là muốn kiếm, anh dám tẩy trắng cho tên tra nam đó, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, từ phượng hoàng biến thành gà rừng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mo-hon-phan-kich/chuong-3.html.]

-

Đối phương im lặng một lúc, hỏi tôi: "Cô cũng học luật sao?"

"Không, tôi học ngành mai táng, chuyên lo hậu sự cho đàn ông."

"..."

Đối phương lại im lặng, một lúc lâu sau, anh ta mới hỏi tôi: "Xin hỏi cô còn muốn nói gì với anh Lư nữa không?"

"Có thể nói tục được không?"

"... Tốt nhất là không nên."

"Vậy tôi không còn gì để nói nữa."

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Sau khi nghe máy, chính là giọng nói điên cuồng của Lư Tiêu: "Khổng Tiểu Vũ sao cô lại độc ác như vậy, cô đã làm gì luật sư của tôi?"

"Làm gì là làm gì?"

"Tại sao anh ta lại trả lại tiền cho tôi!"

"Chứng tỏ anh ta không muốn làm chuyện thất đức nữa thôi."

"Cô, cô..." Lư Tiêu ấp úng nửa ngày, chỉ nói được một câu, "Đồ đàn bà độc ác!"

Tôi xoa xoa mi mắt: "Anh làm ơn tự soi gương xem, rốt cuộc ai mới là người độc ác hơn?"

Tôi tự hỏi lòng mình, quen biết nhau lâu như vậy, tôi không hề có nửa điểm nào có lỗi với hắn.

Lúc còn bên nhau, vì tôi hơn hắn 3 tuổi, nên trong mắt tôi hắn chỉ là một cậu em trai, tôi gần như chiều chuộng hắn mọi điều.

Nếu không phải hắn cắm cho tôi một cái sừng to tướng, tôi căn bản sẽ không nổi giận động tay động chân.

"Hơn nữa tôi đây có thù phải báo ngay tại chỗ, chưa bao giờ chơi trò trả thù tích trữ. Là tự anh cứ thích khiêu khích, nếu tôi không phản kích lại, anh còn định leo lên đầu tôi ỉa nữa đấy."

Lư Tiêu không nói lại tôi, tức đến thở hổn hển: "Đừng nghĩ rằng cô mồm mép thì tôi sẽ thua!"

"Làm ơn đi, ai thèm đấu với anh? Anh trả tiền thuê nhà đi, chúng ta coi như thanh toán xong rồi đường ai nấy đi, được không?"

"Nói nhảm, sao có thể thanh toán xong được!" Lư Tiêu hét lớn, "Cô đều dựa vào cái tài khoản đó kiếm được mấy triệu rồi, phải chia cho tôi một nửa!"

"Chia cho anh một nửa là anh sẽ cút?"

"Chia cho tôi một nửa thì tôi sẽ cân nhắc không kiện cô."

"Hừ!" Tôi cười khẩy, "Cái cống nào không đậy nắp mà để anh chui ra vậy? Anh nghe cho rõ đây, bà đây một cắc cũng sẽ không đưa cho anh!"

Loading...