Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘ CHỦ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-02 11:05:45
Lượt xem: 159

12.

 

Tôi đã có một giấc mơ rất dài. 

 

Tôi mơ thấy Ngô Lam. 

 

Trong giấc mơ, khi còn là sinh viên năm nhất đại học, tôi là nhân viên mới được tuyển dụng của hội sinh viên. 

 

Hội trưởng hội sinh viên đẹp trai, ôn nhu sau khi theo đuổi tôi được một tháng, tôi đã ở bên anh ấy. 

 

Hóa ra anh ta hoàn toàn là một kẻ xấu, anh ta đã đánh thuốc mê tôi, chụp ảnh dùng chúng để tống tiền và tiếp tục quấy rối tôi. 

 

Khi tôi đang trốn một mình trong ký túc xá khóc lóc thì Ngô Lam quay bề. 

 

Trước đây tôi không hề quen biết Ngô Lam. 

 

Cô ấy có tính khí lạnh lùng và không thích nói chuyện, Tần Tiêu và Mạnh Lệ Nhi đã nhiều lần nói với tôi họ cho rằng Mạnh Lệ Nhi là một kẻ lập dị chỉ biết học hành. 

 

Nhưng lần đó, Ngô Lam đã chủ động bước tới chỗ tôi đang khóc. 

 

Cô hỏi: “Cậu sao vậy?” 

 

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra Ngô Lam nói chuyện rất nhẹ nhàng. 

 

 

Ngô Lam đến gặp chủ tịch hội sinh viên đem tiền và ảnh quay lại. 

 

Tôi không biết cô ấy làm thế nào, nếu tôi hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói. 

 

Sau đó, hội trưởng hội sinh viên không bao giờ dám quấy rối tôi nữa nên tôi thường đi theo Ngô Lam với vẻ ngưỡng mộ và nịnh nọt. 

 

"Chị Lam thật tuyệt vời." 

 

“Chị Lam che chở cho tôi.” 

 

"Tôi yêu chị Lan nhất.” 

 

Mỗi lần tôi khen chị, chị Lam đều làm mặt lạnh lùng, như thể không chịu được những lời lẽ giật gân. 

 

Chị thường xuyên nhìn tôi thở dài. 

 

“Cậu lớn như vậy, tuy xinh đẹp nhưng lại ngốc nghếch không đề phòng ai.”

 

Tôi không để bụng “tôi cứ coi mình xinh đẹp ngu ngốc thì sao? Dù sao tôi cũng có chị Lam bảo vệ." 

 

"Đúng không, Chị Lam?" 

 

"..." 

 

“Đúng không? Đúng không!”

 

“...”

 

"Chị sẽ bảo vệ tôi, phải không?" 

 

Tôi chợt nhận ra rằng trong đêm tối này, Ngô Lam, người đã trở thành ma, là người nói nhiều nhất với tôi một câu. 

 

"Tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

13.

 

Giấc mơ vụt tắt. 

 

Tôi mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa của khu bệnh viện. 

 

Tiểu Nhiễm đang gọt táo bên cạnh tôi, nghe thấy tiếng động liền giúp tôi kéo giường lên: “Em tỉnh rồi.” 

 

Tôi chăm chú nhìn xung quanh: “Đây là đâu?” 

 

“Bệnh viện tư nhân – chuyện này có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, tôi phải giải quyết nên mới bí mật đưa cô đến đây mà không thông báo cho gia đình cô." 

 

Cổ họng tôi giật giật, muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi được gì.

 

Tiểu Nhiễm dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy cúi đầu gửi tin nhắn WeChat. 

 

Một lúc sau, Quý Chiêu bước vào. 

 

Quý Chiêu mang theo một cuốn sổ dày, mở ra cho tôi xem, bên trong có đính kèm một số ghi chép và một số bức ảnh. 

 

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra họ. 

 

Trong ảnh có một người đàn ông và một người phụ nữ. 

 

Người phụ nữ là Mạnh Lệ Nhi và người đàn ông là phó hiệu trưởng của trường chúng tôi. 

 

"Mạnh Lệ Nhi là tình nhân của phó hiệu trưởng" Quý Chiêu nói ngắn gọn, "đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn cách đây sáu tháng.” 

 

"Ban đầu, m. a q u. ỷ có thể đầu thai bình thường, nhưng Mạnh Lệ Nhi và phó hiệu trưởng không muốn chia lìa, không biết bọn họ từ đâu biết được phương pháp hiến tế và nuôi xác, phó hiệu trưởng đã giấu tro cốt của Mạnh Lệ Nhi trong phòng của các cô và sắp xếp cho ba cô gái ngây thơ còn lại chuyển đến, do đó hình thành một căn phòng quan tài”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mo-chu/chuong-6.html.]

 

"Là chủ nhân của ngôi mộ, năng lượng của Mạnh Lệ Nhi ngày càng mạnh mẽ hơn trong một trăm ngày này, và cuối cùng không gian trong ký túc xá của cô đã hoàn toàn bị bao phủ bởi kết giới của cô ấy và cách ly với thế giới bên ngoài.”

 

"Cô có thể hiểu ký túc xá của mình là quan tài, toàn bộ tầng lầu là lăng mộ - tóm lại, bọn họ là kết giới của Mạnh Lệ Nhi." 

 

“Trong bùa phép này, dù là người sống hay ma, nhận thức của bọn hắn đều sẽ bị nhiễu loạn nghiêm trọng, và họ sẽ vô thức bỏ qua tất cả những điều siêu nhiên và kỳ lạ."

 

"Đó là lý do tại sao..." 

 

Quý Chiêu không nói hết. 

 

Nhưng tôi hiểu rồi. 

 

Đây chính là nguyên nhân Ngô Lam chết, nhưng Mạnh Lệ Nhi và chúng tôi đều không phát hiện ra. 

 

Nói cách khác, tôi thực sự đã phát hiện ra nó, nhưng một mặt tôi không muốn đối mặt với nó, mặt khác căn phòng quan tài ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhận thức của tôi nên não tôi tự động quên mất ký ức đó. 

 

“Ngô Lam tháng trước đã nhảy lầu tự sát. Nguyên nhân tự sát của cô ấy lẽ ra không liên quan gì đến chủ mộ, mà là hành vi của chính cô ấy. Vì vậy, chủ mộ không nhận ra rằng một trong những vật hiến tế của mình đã c.h.ế.t yểu.”

 

“Do bóng tối trong phòng quan tài, Khí đủ mạnh nên hồn ma của Ngô Lam có thể sống ở đây. Đáng lẽ cô ấy phải nhận ra rằng mình đã chết, nhưng cô ấy lại không nói cho ai biết chuyện đó, lúc ở cầu thang cô nói chuyện chủ mộ cho Ngô Lam nghe, sau khi nghe cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình là q.u. ỷ hồn lại có thể sống ở ký túc xá." 

 

Tôi im lặng hồi lâu. 

 

Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực, mở miệng hỏi: “Chị Lam, chị ấy…” 

 

Quý Chiêu và Tiểu Nhiễm cùng nhau im lặng. 

 

Một lúc sau, Quý Chiêu thấp giọng nói: “Hồn phi phách tán.” 

 

Sức lực của tôi tựa hồ đột nhiên cạn kiệt. 

 

“Mạnh Lệ Nhi cuối cùng cũng dùng hết sức lực, giáng đòn cuối cùng vào cô, nhưng Ngô Lam lại giúp cô chặn lại.” 

 

“Năng lượng của chủ lăng mộ mạnh hơn nhiều so với ma quỷ bình thường, linh hồn của Ngô Lam trực tiếp bị đánh nát. " 

 

... 

 

Trong phòng đột nhiên im lặng. 

 

Thật lâu sau, mới có thể nghe được những tiếng nức nở nghẹn ngào.

 

Tôi che mặt và giấu những giọt nước mắt sâu trong lòng bàn tay. 

 

Tiểu Nhiễm vỗ vai tôi nhẹ giọng nói. 

 

"Đây là cái kết mà Ngô Lam đã chọn, cho dù cô ấy không ngăn cản vì cô thì cô ấy cũng không thể tiếp tục tồn tại." 

 

“Quan tài mở ra, hồn sống đi ra, hồn người c.h.ế.t đi vào. Nếu cô ấy muốn tiếp tục sống sót như một hồn ma, cô nên giúp Mạnh Lệ Nhi canh giữ phòng quan tài.”

 

“Nhưng cô ấy đã không làm vậy, cô ấy từ bỏ vị trí của người c.h.ế.t và chọn giúp đỡ cô. Kể từ giây phút đó, cô ấy đã chọn cái kết của chính mình.” 

 

"Nguyễn Nguyễn, cô ấy nhất định muốn cô tiếp tục sống tốt.”

 

14.

 

Hứa Tiểu Nhiễm đã nghĩ đến việc cứu Ngô Lam. 

 

Cô là người truy tìm, còn Quý Chiêu là người truy tìm linh hồn, một người có thể quay ngược thời gian, người còn lại có thể phong ấn linh hồn. 

 

Nhưng không có ích gì. 

 

Kẻ săn linh hồn chỉ có thể phong ấn toàn bộ linh hồn, nhưng linh hồn của Ngô Lam đã bị tổn hại sau khi chặn đòn của Mạnh Lệ Nhi. 

 

Giống như tờ giấy cũ giòn, sẽ tan biến khi chạm nhẹ vào. 

 

Vì thế họ chỉ có thể nhìn cô biến mất. 

 

"Cô không cần nhìn tôi như vậy." 

 

Vào giây phút cuối cùng, Ngô Lam lại nở nụ cười ôn hòa.

 

"Mỗi một việc, đều do chính tôi lựa chọn." 

 

“Không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, và tất nhiên, đừng nói cho Nguyễn Nguyễn biết bí mật của tôi."

 

“Tôi rất vui khi có thể bảo vệ cô ấy vào giây phút cuối cùng.”

 

 Trước khi biến mất Ngô Lam nhìn trời, nhẹ nhàng nói. 

 

"Thật là một ngôi sao sáng." 

 

Hứa Tiểu Nhiễm và

Quý Chiêu cùng nhau nhìn lên. 

 

Không có gì trên bầu trời. 

 

Khi họ cúi đầu lần nữa, Ngô Lam đã biến mất. 

 

Tâm hồn theo gió bay đi và biến mất dưới bầu trời rạng đông.

Loading...