Chạm để tắt
Chạm để tắt

MINH ƯỚC MỘT ĐỜI - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:37:13
Lượt xem: 1,027

26

Sau khi tình hình ổn định, ta nhận được tấu chương của quần thần, bảo ta mở rộng hậu cung.

Ta: "A?"

"Bệ hạ tuy là nữ hoàng, nhưng không thể cô đơn, không có phối ngẫu."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Bệ hạ đã bỏ Hiến Vương, nên chọn vài thanh niên tài giỏi, để lại huyết mạch thiên gia."

Ta chưa kịp nói, quần thần đã tranh nhau dâng danh sách.

Toàn là những thiếu niên tài tuấn của các gia đình danh giá trong kinh đô.

"Đều mười lăm tuổi!" Ta đau lòng chỉ vào cuốn họa tập, "Đặt trẫm ở đâu!"

"Bệ hạ đừng lo, cũng có người bốn mươi."

Ta túm lấy danh sách ném xuống.

Ngươi bốn mươi! Ngươi bốn mươi!

Triều đường ồn ào, Vệ Phong không nói lời nào, quay người bỏ đi.

"Ê, Vệ đại tướng quân sao lại bỏ đi? Triều hội chưa tan mà."

"Đúng vậy, sao lại thế này."

"Đây là khinh thường quân thượng, không coi bệ hạ ra gì."

Ta vội vàng nói: "Tan triều! Vệ tướng quân đã đi, các ngươi còn đứng đây làm gì? Nhanh chóng đi, nhanh chóng đi."

Trở lại cung, ta nhíu mày bàn bạc với Tề Hoàn: "Vấn đề lập hậu thế nào, ngươi thấy sao?"

Tề Hoàn lấy ra ba cuộn tranh: "Ta đã chọn lọc kỹ càng cho bệ hạ, ba người này không chỉ có tài học mà còn có tính tình phù hợp làm phối ngẫu."

Ta buồn bực không vui, không có hứng thú.

Nàng mở bức tranh thứ nhất: "Đây là trưởng công tử của Thôi thị ở Hà Thanh.

“Chọn hắn, gia tộc Thôi thị sẽ phục vụ bệ hạ. Gia tộc Thôi thị nhân tài đông đúc, bệ hạ có thể nhờ đó kiềm chế các gia tộc khác.”

Ta lắc đầu.

Nàng mở cuộn tranh thứ hai: “Đây là trưởng công tử của gia tộc Hồ thị. Gia tộc Hồ thị ba đời làm thương nhân, nổi tiếng với danh xưng ‘Hồ nửa thành’. Bệ hạ chọn hắn, không cần lo lắng về quốc khố nữa.”

Ta nhìn về cuộn tranh cuối cùng.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Chẳng có hứng thú gì, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.

Tề Hoàn cười tinh nghịch, từ từ mở ra.

Ta sững sờ.

Khác với hai bức trước, bức tranh này chỉ có vài nét vẽ đơn giản.

Trường thành uốn lượn, sóng biển cuồn cuộn, và một người.

Dáng vẻ của hắn rất mờ nhạt, nhưng ta không bao giờ quên được.

Đó là bức tranh Vệ Phong mà ta đã vẽ trước khi hắn đi Bắc phạt, trên đài duyệt binh.

“Ngươi đừng đùa nữa.” Lòng ta lại dâng lên dòng cảm xúc mãnh liệt.

“Được.” Tề Hoàn chầm chậm cuộn lại bức tranh với bàn tay của ta, “Vệ Phong tuy đứng trong hàng Tam Công, nhưng xuất thân hèn mọn, gia đình không có ai, tất cả đều do bệ hạ ban cho. Ngoài việc chinh chiến, khó có thể mang lại lợi ích khác cho bệ hạ. Giờ đây thiên hạ thống nhất, không còn chỗ để dụng binh, Vệ Phong trong triều đình sẽ ngày càng yếu thế. Bệ hạ thành hôn với hắn, không những không có lợi ích gì, mà còn bị người ta dị nghị.”

Ta nắm chặt cổ tay nàng, run rẩy nói: “Ngươi biết ta không nghe những điều đó.”

“Vậy người muốn nghe gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-uoc-mot-doi/chuong-19.html.]

Ta im lặng hồi lâu: “Ta và hắn thực sự rất thân thiết, rất gần gũi. Nhưng bao nhiêu năm rồi, ta đã không còn biết rõ, giữa chúng ta rốt cuộc là tình cảm gì.”

“Người không thích hắn?”

“Tất nhiên không phải!”

“Vậy người sợ hắn không thích người?”

Ta thở dài: “Ta sợ hắn chỉ kính trọng ta, mà không có tình cảm nam nữ với ta.”

“Ngưpừi không thấy được mình đẹp thế nào sao? Hay là không thấy được ánh mắt Vệ Phong nhìn người?”

“Không thấy được ánh mắt của hắn.” Ta thành thật nói, “Hắn luôn không nhìn ta.”

Tề Hoàn lườm ta, kéo tay ta dậy: “Vậy thì đi hỏi!”

“Đợi đã! Hắn là thần tử, nếu ta hạ chiếu, hắn tự nhiên không thể không tuân theo, nhưng như vậy chẳng phải là cưỡng ép dân thường. Ta biết nếu ta mở miệng, Bá Ước sẽ đồng ý, nhưng ta không muốn hắn chịu uất ức.”

“Phiền c.h.ế.t đi được!” Tề Hoàn dậm chân, ném đống tấu chương như tuyết vào người ta, “Ngày nào cũng phải duyệt tấu chương cho người! Còn phải tính kế giúp người hỏi đông hỏi tây!”

“Vậy thì không hỏi nữa.”

“Hỏi!” Tề Hoàn giận dữ vung tay áo, “Thật không chịu nổi người nhu nhược thế này.”

Hôm sau, Tề Hoàn gọi Vệ Phong đến điện Chiêu Dương: “Vệ Phong, ngươi có biết tội của mình không?”

Vệ Phong lặng lẽ đứng yên: “Không biết.”

Tề Hoàn nói: “Quần thần tấu rằng ngươi công cao lấn chủ, khinh thường bệ hạ, ngươi nhận hay không?”

Vệ Phong vẫn giữ vững thái độ: “Không nhận.”

“Họ còn nói, ngươi có ý đồ không trung thành với bệ hạ, ngươi nhận hay không?”

“Không nhận.”

“Thật sao?” Tề Hoàn cười ngọt ngào, “Vậy còn ý đồ bất chính thì sao, hử?”

Vệ Phong cứng đờ người.

“Vệ đại tướng quân, trong điện có các quan ngôn luận, ánh mắt ngươi nhìn bệ hạ, tự có người nhìn thấy. Ngươi nghĩ rằng ngươi làm cẩn thận lắm sao?”

Vệ Phong xấu hổ quay mặt đi.

“Khi ở Thành Đô, ngươi giả bệnh yếu để lừa bệ hạ, khiến bệ hạ đêm đêm vào phòng ngươi chăm sóc.”

“Đánh chiếm Kiến Khang, rõ ràng là Hiến Vương phải do bệ hạ xử lý, ngươi lại vì tư tình với bệ hạ, đánh hắn đến m.á.u chảy đầu rơi, sau đó còn viết thư trách hắn không trung thành với

bệ hạ.”

“Bệ hạ ban cho ngươi tẩm phủ, ngươi vẫn đêm đêm ở lại phủ Tham Mưu, vì phủ Tham Mưu gần cung điện của bệ hạ đúng không?”

“Chưa kể đến việc tự tiện giữ đồ dùng của bệ hạ…”

“Những việc này, ngươi còn gì để nói?”

Ta chưa từng thấy tiểu tướng quân của ta lúng túng như vậy.

Chán nản.

Ta không đành lòng, bước ra khỏi rèm: “Bá Ước, chỉ cần ngươi nói một câu ngươi không hổ thẹn với lương tâm, trẫm sẽ không nhắc lại nữa.”

Vệ Phong ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ta.

“Nếu ta hổ thẹn với lương tâm thì sao?”

Một cơn gió thổi qua.

Ta mới nhận ra, ngoài cửa sổ hoa đào đã nở đầy cành.

 

Loading...