Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Tinh Tới Nhà - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-20 00:02:58
Lượt xem: 235

Nặc Nặc sợ hãi khóc lớn, nữ minh tinh mất kiên nhẫn nói: "Bịt miệng con ranh con đó lại! Quay xong cho chút tiền là được rồi, ở đây làm ầm ĩ mãi."

Tôi sốt ruột, vội vàng nói: "Không thể bịt miệng con bé, con bé..."

Tôi muốn nói Nặc Nặc bị viêm mũi dị ứng, tuyệt đối không thể bịt miệng con bé.

Nhưng tôi còn chưa nói xong, đã bị biên kịch bịt miệng lại.

Anh ta nhét giẻ rách vào miệng tôi, sau đó dùng băng keo quấn mấy vòng.

Nặc Nặc sợ hãi khóc to hơn, biên kịch vội vàng trói Nặc Nặc lại, bịt miệng con bé, sau đó ném chúng tôi vào phòng ngủ.

Đạo diễn lạnh lùng nói: "Cơm nước đã nấu xong, tìm người giả vờ làm chủ nhà, chúng ta quay lại."

Tôi và Nặc Nặc bị ném lên giường, con bé đã bắt đầu thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.

Tôi lo lắng vô cùng, vội vàng bò về phía con bé, nhưng tay tôi bị trói ra sau lưng, tôi chỉ có thể dùng lưng đối diện với Nặc Nặc, cố gắng xé băng keo trên miệng con bé.

Nhưng hành động của tôi, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đoàn phim.

Họ chửi thề, lại đến phòng, nam minh tinh mất kiên nhẫn gào lên với tôi: "Tại sao anh cứ phải làm khó tôi hết lần này đến lần khác vậy hả?! Tôi chỉ muốn quay xong chương trình rồi đi, vậy mà khó lắm sao?! Có phải tôi phải quỳ xuống cầu xin anh, anh mới tha cho tôi không?!"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi sắp phát điên rồi, tôi hết lần này đến lần khác muốn nói với họ con gái tôi không thở được, nhưng trên mặt họ chỉ có sự lạnh lùng và ghét bỏ.

Đạo diễn nói: "Đừng để bọn họ ở cùng nhau, kẻo bọn họ hợp tác với nhau cởi trói."

Nam minh tinh kéo tôi xuống gầm giường, dùng tủ đầu giường kẹp một chân tôi, còn nữ minh tinh đặt Nặc Nặc trên sàn nhà ở đầu giường bên kia.

Chúng tôi một người ở bên trái giường, một người ở bên phải giường.

Tôi nhìn qua khe hở dưới gầm giường, thấy Nặc Nặc mặt đỏ bừng, con bé vừa khóc vừa liên tục phát ra âm thanh ú ớ với tôi.

Nữ minh tinh lạnh lùng nói: "Con ranh con đó khóc đến đỏ cả mặt, cứ như người bị ủy khuất là các người vậy."

Tôi sắp sụp đổ rồi!

Nặc Nặc không phải khóc đến đỏ mặt, con bé đang cầu cứu, con bé thở không nổi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-tinh-toi-nha/chuong-4.html.]

Tôi đau như cắt, ra sức vùng vẫy, nhưng phản ứng của những người này chỉ là đóng cửa phòng ngủ lại, tránh để tôi ảnh hưởng đến việc quay phim.

Nặc Nặc nằm trên sàn nhà, con bé vừa khóc vừa nhìn tôi, con bé cũng đang cố gắng bò, muốn nhào vào lòng tôi.

Chân tôi bị tủ đầu giường kẹp chặt, tôi dùng hết sức lực muốn đá văng tủ đầu giường, nhưng tủ quá nặng, cơn đau dữ dội truyền đến từ chân khiến tôi đau thấu xương.

Chân tôi đang biến dạng, tôi vẫn đang cố gắng.

Tôi nghiến răng, suýt chút nữa đã cắn nát giẻ rách trong miệng vì đau đớn, nhưng tôi vẫn đang cố gắng.

Gãy chân cũng không sao, tàn phế cũng không sao.

Tôi muốn bò đến bên con gái tôi, con bé đang cầu cứu ba mình.

Nặc Nặc vừa khóc vừa bò, con bé đã không bò được nữa, con bé nằm nghiêng trên sàn nhà, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Tôi sắp phát điên rồi!

Sao vẫn chưa gãy!

Tôi dùng hết sức lực, bẻ mạnh một cái, xương cốt cuối cùng cũng phát ra tiếng gãy!

Cơn đau khiến tôi suýt chút nữa ngất đi, chân tôi đã hoàn toàn biến dạng, tôi kéo lê cái chân bị gãy của mình, khó khăn bò về phía Nặc Nặc.

Cuối cùng tôi cũng đến bên Nặc Nặc, quay lưng về phía con bé, xé băng keo trên miệng con bé.

Tôi lôi giẻ rách ra, cầu xin con bé nhanh chóng thở.

Nhưng mặt Nặc Nặc đã tím tái, con bé không có chút động tĩnh nào.

Tôi muốn gọi con bé, tôi muốn gọi tên con bé, tôi muốn con bé tỉnh lại gọi tôi là ba, nhào vào lòng tôi.

Nhưng con bé không có chút động tĩnh nào.

Tôi áp tai vào n.g.ự.c con bé, không nghe thấy nhịp tim của con bé.

Trong lúc nóng vội, tôi vùi mặt vào n.g.ự.c con bé, dùng mặt liên tục ấn n.g.ự.c hô hấp nhân tạo cho con bé.

Loading...