Minh Nguyệt - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:47:18
Lượt xem: 542

38

 

Mùi tanh của m.á.u xộc vào mũi khiến ta muốn nôn mửa. Vừa xoay người lại, ta đã chạm phải ánh mắt u ám của Kỷ Thanh Dao. Con d.a.o găm trong tay ả ta phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

 

"Lý Minh Nguyệt, ngươi làm ta mất mặt, cũng khiến ta mất hết mọi thứ. Ta căm hận ngươi. Tại sao ngươi lại là Trường Lạc công chúa chứ!" 

 

Mùi hương từ chiếc túi thơm ả ta mang hôm nay quá nồng, ta khó chịu che mũi lại. Nhưng mùi này có vẻ quen thuộc quá. Đột nhiên, ta nhớ ra đây chính là mùi hương mà ta đã ngửi thấy trong thiền phòng của Huệ Viễn đại sư, chỉ là bây giờ mùi hương bị pha trộn thêm các loại hương liệu khác, nồng nặc và khó chịu hơn nhiều.

 

Ả ta nhìn theo ánh mắt ta. Kỷ Thanh Dao nhìn chăm chăm vào chiếc túi thơm, cười cay đắng: "Đúng vậy, ngay cả túi thơm của ta cũng vô dụng. Cha ta rõ ràng đã nói rằng công thức này sẽ không có vấn đề gì, nhưng tại sao ta vẫn không thể khiến Thụy Khanh yêu ta? Từ nhỏ ta đã yêu mến hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thèm nhìn ta một lần. Ta sao có thể cam lòng? Ta thật sự không muốn lấy người khác."

 

Nước mắt Kỷ Thanh Dao tràn mi. Ta tranh thủ thời cơ, dùng tay lặng lẽ sờ soạng trên bàn phía sau, tìm cơ hội phản công. Kỷ Thanh Dao ánh mắt dữ tợn, thần thái vô cùng điên cuồng: "Chờ cha ta đoạt được ngôi vị, ta cũng sẽ trở thành công chúa. Lúc đó, bằng mọi giá nào, Thụy Khanh cũng phải cưới ta. Lý Minh Nguyệt, ngươi và hoàng thất, cả hoàng huynh ngươi đều phải chếc !"

 

Ả ta nắm lấy ta, mạnh mẽ đ.â.m tới. Không biết là ai, trong khoảng cách rất gần, đã kịp bắt lấy con d.a.o găm. Bàn tay của người đó đã bị d.a.o găm của Kỷ Thanh Dao xuyên qua hoàn toàn. Đó là Thôi Thụ.

 

Đến lúc này, nỗi sợ hãi mới trỗi dậy trong ta. Ánh mắt ta rơi vào bàn tay đầy m.á.u của hắn, nắm chặt góc áo hắn, ngón tay khẽ run rẩy. Tim ta như bị ai đó bóp chặt, đau nhói. Đó là bàn tay phải mà hắn ta thường dùng để cầm kiếm. Nhưng Thôi Thụ dường như không cảm thấy đau đớn, hắn ta nói với vẻ mặt vô cảm: "Hóa ra là ngươi."

 

Kỷ Thanh Dao quỳ xuống trong tuyết, mở miệng, nước mắt chảy dài. Giữa ngọn lửa ngùn ngụt dữ dội, Thôi Thụ như một vị thần chiến tranh giáng thế, che chở ta sau lưng. Hắn ta dùng thanh kiếm bằng tay trái, chĩa vào n.g.ự.c Kỷ Thanh Dao.

 

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, như giấc mộng tái hiện. Hóa ra, tất cả đều là giả dối. Chỉ có Thôi Thụ hết lòng bảo vệ ta là thật, ngay trước mắt, dễ dàng có được. 

 

Phủ công chúa nhanh chóng được ba ngàn quân cứu viện dẹp loạn. Bình Nam Hầu và đồng bọn bị giam vào ngục, kết cục vô cùng thảm hại. Lúc đó ta mới biết rằng, không chỉ tôi và Thôi Thụ bị dùng loại hương này, mà còn cả hoàng huynh. 

 

"Ngày xưa, phụ hoàng vì muốn mơ thấy mẫu hậu, đã tìm đến thuật sĩ để chế tạo Dẫn Hồn Hương. Sau khi tỉnh ngộ, phụ hoàng đã giao công thức cho Bình Nam Hầu tiêu hủy, không ngờ hắn lại lén lút giữ lại. Dẫn Hồn Hương vốn là cấm dược, chỉ cần thay đổi công thức, tăng lượng dùng, có thể kiểm soát lòng người. Đáng tiếc, bọn họ không biết, trẫm chưa bao giờ có thói quen xông hương." Bình Nam Hầu là trọng thần của triều đình cũ, luôn ngầm ủng hộ một hoàng tử khác, không hài lòng với việc lên ngôi của hoàng huynh. Trận chiến này, cả hai bên đã chờ đợi từ lâu. Không ai ngờ rằng, hắn lại hành động trước tại yến tiệc sinh thần của ta. 

 

Thôi Thụ và hoàng huynh đã có một giao dịch đơn giản. Hắn ta tính toán cho hoàng huynh rằng, nếu hắn trở thành phò mã của ta, hắn sẽ luôn bị ràng buộc bởi danh phận này. Cộng thêm mối quan hệ với ta, hắn suốt đời chỉ có thể trung thành với hoàng huynh. Đối với một quân vương, đó là một món lợi vô cùng lớn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-nguyet/chuong-9.html.]

"Đúng rồi, tay của Thôi Thụ hồi phục thế nào rồi? Ngày đó trẫm tìm thấy muội, muội nắm lấy tay hắn, khóc thảm thiết như một đứa trẻ, thật chẳng ra dáng công chúa chút nào." 

 

Ký ức quay trở lại ngày hôm đó. Hoàng huynh gần như tìm hết tất cả thái y trong kinh thành để giữ lại bàn tay của Thôi Thụ. Thôi Thụ dùng tay kia lau nước mắt cho ta. Hắn ta tỏ ra hiếm hoi dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi ta: "Đừng lo lắng cho ta. Ở ải U Vân Quan nhiều năm, ta đã chịu đủ loại thương tích. Nàng luôn ghi nhớ chuyện ta đ.â.m nàng một nhát trong mơ. Nếu tay bị phế, coi như ta đền bù tay phải của ta cho nàng, cũng coi như là không lỗ." 

 

Lời nói của hắn ta làm ta càng thêm phiền lòng.

 

Hoàng huynh đột nhiên cười lạnh: "Ngày xưa, Thôi Thụ dẫn đầu gây áp lực, dâng tấu khuyên trẫm sớm lập hậu, khiến trẫm khổ sở vô cùng. Trẫm khi đó cố ý không chấp nhận thỉnh cầu tứ hôn của hắn. Tính ra, cũng xem như trả thù rồi." - "Chúng ta nhà họ Lý, quả nhiên không ai là không ghi thù."

 

Lúc này, ta ngồi trong cung Kim Đài, ôm một đĩa nhỏ hạt dưa, lòng nghĩ về Thôi Thụ, miệng không ngừng nhai. "Đừng ăn đồ ở đây, nếu làm bẩn, muội phải quét sạch cho trẫm." Hoàng huynh nghiêm khắc dạy bảo ta. 

Ta bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Cung điện lộng lẫy này thật quê mùa. Lại nhớ đến tin đồn trước đây nghe ngoài cung. "Hoàng huynh, hậu cung của huynh trống vắng, chẳng lẽ thật sự có một cô nương nào đó giấu ở bên ngoài?" Người đang phê duyệt tấu chương, tay bỗng dừng lại. "Triều Vân là hoàng tẩu của ngươi, cũng là người đã cùng trẫm bái thiên địa. Nàng không phải là người giấu ở bên ngoài. Nàng chỉ là..."

 

"Haha! Ta thấy nàng chê huynh, hoặc là lại có người trong lòng rồi!" Hoàng huynh mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Lý Minh Nguyệt, muội tin không, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ hủy hôn lễ của muội và Thôi Thụ, rồi bắt hắn ta trở lại ải U Vân Quan ?" 

Ta ngoan ngoãn im lặng, lẻn ra khỏi cung Kim Đài. Ta đi đến một nơi khác. 

Nam đinh nhà họ Kỷ đã bị bắt vào ngục, ngày hành hình chưa định. Chỉ có nữ quyến miễn cưỡng giữ được mạng sống, bị đuổi khỏi phủ, phát đến nơi khổ hàn. Từ nay, họ chỉ là dân thường.

 

Trong ngục, ta nhìn Kỷ Thanh Dao tiều tụy. Ả ta giờ không còn trang nhã, đôi mắt đẹp kia không còn oán hận, cũng không còn ánh sáng. Thấy ta, ả cuối cùng cũng có chút phản ứng. "Ta nghe nói các ngươi sắp thành thân rồi." Ả cười còn khó coi hơn khóc. "Ta chỉ là vận xui hơn một chút, xuất thân không bằng ngươi. Lý Minh Nguyệt, ta chỉ là không tranh lại ngươi, đừng nghĩ ta đã thua."

 

Ngày đó, Thôi Thụ dùng kiếm chỉ vào nàng ta. Ta vẫn không nỡ lòng, ngăn hắn lại. Nhưng giờ nàng ta thế này, vẫn chưa tỉnh ngộ. "Vì giành được  tình yêu của một người đàn ông, miệng toàn nói về sự cao quý thấp hèn, tính toán không ngừng. Cuối cùng biến mình thành kẻ không ra gì, ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao?" Ta nhìn nàng ta đầy thương hại. "Ngươi đã nhận được tình yêu của hắn, nên ngươi mới nói dễ dàng như vậy! Kẻ hủy hoại ta chính là ngươi!" Kỷ Thanh Dao nắm lấy song sắt, tức giận nói.

 

"Không, từ đầu đến cuối, ta chỉ làm những gì để tự vệ. Ngươi rơi vào tình cảnh này vì ngươi có ác ý với người vô tội. Ngươi còn nhớ Vương tiểu thư chếc trong loạn cung không? Nàng ấy sắp thành thân, nhưng vì ngươi và cha ngươi, nàng ấy không bao giờ có thể đến với người mình yêu. Ta sẽ không vì tình yêu của một người đàn ông mà quên đi bản thân mình, càng không để người khác gánh chịu hậu quả từ tình yêu không thành của mình. Đó là sự khác biệt giữa ngươi và ta." 

Ta thở dài, cảm thấy không còn gì để nói nữa. Phụ nữ trên thế gian này đều khổ, chỉ khác nhau ít hay nhiều, không cần phải làm khó nhau nữa.

 

"Tiểu thư, ngài nên đi thôi, Thôi tướng quân đang đợi ngài ở bên ngoài." Bạch Lộ nhắc nhở. Kỷ Thanh Dao run lên. Nàng ta thì thầm : "Lý Minh Nguyệt, ngươi vẫn chưa nhớ tại sao ngươi đến ải U Vân Quan, và tại sao ngươi mất trí nhớ sao? Nói ra cũng thú vị... vài ngày trước ta mới biết từ cha ta một số chuyện. Ngươi muốn nghe, thì hãy thả ta và mẹ ta." 

 

Ta dừng bước một chút.

 

Mùa xuân sắp đến. Không biết bao lâu sau, ta cuối cùng cũng bước ra khỏi địa lao. Thôi Thụ đang đứng đợi ta, trong khung cảnh tuyết tan, tay đặt sau lưng. Nghe thấy ta gọi, hắn ngẩng đầu nhìn ta. Trong mắt hắn phản chiếu ánh sáng chưa tàn, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ vững chãi bước về phía ta. Và ta nhấc váy, cười chạy về phía hắn. Lần này, là cảnh trong mắt, cũng là người trong lòng.

Bình luận

2 bình luận

Loading...