Minh Nguyệt - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:42:23
Lượt xem: 477

30

" Thí chủ cầu việc gì?"

"Giải mộng."

Hòa thượng Huệ Viễn trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng.

Trong phòng dần dần tỏa ra mùi trầm hương hoà với một loại hương không rõ tên, khiến ta mơ màng buồn ngủ.

Ông ra hiệu cho tôi nằm xuống chiếu.

Giọng nói già nua thì thầm, dẫn ta dần dần vào giấc mơ.

Trong mơ, ta quỳ trên mặt đất, giận dữ đến mức toàn thân run rẩy.

Trước mặt là một người đàn ông mặc long bào đã lớn tuổi, có vài nét giống hoàng huynh.

Là phụ hoàng sao?

Ta khóc lớn, như đang cầu xin cho ai đó, ôm chặt lấy chân phụ hoàng.

Một tay khác thì nhẹ nhàng giật lấy vật giống như lệnh bài bên hông ông.

Cảnh tượng chuyển đổi.

Ta như đang phi ngựa chạy trốn, tóc bay rối tung, mặt đầy vết thương nhưng không biết mệt mỏi.

- Ta chợt nhận ra, đây không phải là giấc mơ, mà là ký ức trước đây của ta.

Đang muốn tiến thêm một bước để nhìn rõ sự thật.

Khuôn mặt Kỷ Thanh Dao bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Nàng ta mắt đỏ hoe, mạnh mẽ đẩy ta ra sau.

"Không!"

Ta kinh hô, ngã xuống một mảnh đầy tuyết.

Ngẩng đầu lên, lại thấy cảnh nàng ta và Thôi Thụ đứng cạnh nhau.

Ta che bụng, từ từ lùi lại.

Kỷ Thanh Dao mặt méo mó, giọng the thé, túi hương bên hông cũng nhẹ nhàng đung đưa:

"Giếc nàng ta, chàng đã hứa với ta, nhất định sẽ giếc nàng ta."

Nhìn Thôi Thụ đang cầm kiếm chỉ vào ta, lần này, ta không rơi nước mắt và cầu xin.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, châm chọc lời tỏ tình của hắn vài ngày trước:

"Thôi Thụ, ngươi đã nói, đừng để ta nhìn người khác.

"Nhưng ngươi có nhìn rõ không, ngươi sẽ thay đổi, cũng sẽ vì nàng ta mà tự tay giếc ta và đứa con, đó mới là con người thật của ngươi, đó mới là tương lai của chúng ta.

"Đừng giả vờ là kẻ si tình, giả nhân giả nghĩa nữa."

Tay Thôi Thụ khẽ run.

Lần này, ta lao tới, giật lấy thanh kiếm từ tay hắn ta.

Tôi đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Kỷ Thanh Dao.

Khi nàng ta ngã xuống mềm nhũn, ta hướng mũi kiếm vào Thôi Thụ.

"Lần này đến lượt ngươi.

"Thôi Thụ, đi chếc đi."

 

31

Ta tỉnh dậy từ giấc mơ, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm áo.

Mùi m.á.u trong mũi chưa tan, ta nằm gục bên giường nôn khan.

Sờ vào má, hóa ra đầy nước mắt.

"Hương này tuy có thể làm rối loạn giấc mơ, nhưng nếu chủ nhân không vướng mắc, tâm trí kiên định, chắc chắn sẽ không bị nó ảnh hưởng ngoài đời thực.

"Trước đây tâm trí ngài quá sâu, bây giờ tự tay phá giải giấc mơ này, sau này sẽ không bị nó quấy nhiễu nữa."

Vị chủ trì đặt xuống cái bát vàng, mỉm cười.

"Hương này có chứa vật cấm của triều đình, nên lão nạp dùng không nhiều. Người có thể tự mình thoát ra khỏi ác mộng, là rất ít.

"Ngài làm ta nhớ tới một cố nhân. Chỉ tiếc rằng, dù tâm tính kiên định, ông ấy cũng không thoát khỏi ác mộng."

Đại sư chắp tay, như đang thở dài.

Ta cũng thở dài theo.

Hóa ra trên đời này còn có người đáng thương như ta.

Nhưng ta không ngờ, vừa bước ra khỏi thiền phòng, đã thấy Cố Tri Hoài quỳ giữa sân.

Cố Tri Hoài môi tím tái, ôm lấy thân thể run rẩy, nhìn ta cầu cứu.

 

32

Ta mới nhận ra, Thôi Thụ vẫn đứng ở cửa thiền phòng.

Ta không biết hắn ta đã nghe bao lâu, nghe được bao nhiêu, chỉ thấy vai hắn ta phủ một lớp tuyết mỏng.

Nhìn hắn ta đứng im lặng trong tuyết, lại khiến ta nhớ lại cảnh trong giấc mơ vừa rồi.

Bản năng lùi lại một bước, lòng dâng lên một chút chán ghét.

Ta hiện giờ không muốn thấy Thôi Thụ.

Những cảm tình tích lũy khó khăn vài ngày trước, lập tức tan biến.

Ta hỏi Cố Tri Hoài:

"Ngươi quỳ ở đây làm gì?"

Cố Tri Hoài run rẩy nhìn Thôi Thụ, nhanh chóng cúi đầu không dám nói.

"Là thần bảo hắn ta quỳ."

Thôi Thụ nói nhạt nhẽo.

Hắn ta bỏ qua Cố Tri Hoài, đưa tay ra: "Nàng khóc à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-nguyet/chuong-7.html.]

Ta hất bàn tay lạnh lẽo của Thôi Thụ ra, mặt không vui.

"Ngươi đang làm gì vậy?

"Thôi Thụ, hắn là người ta mang theo, đừng làm khó hắn."

Thôi Thụ đứng khoanh tay, mặt không biểu cảm.

Đó là dấu hiệu hắn ta tức giận.

"Người của nàng?"

Hắn ta cúi đầu, lẩm bẩm ba từ đó, cười nhạt.

Ta lạnh lùng nhìn vào mắt Thôi Thụ, không lùi bước.

Lần này, ta quyết định phải tính toán rõ ràng với hắn ta.

"Công chúa không chịu gặp thần, hóa ra là có người bầu bạn."

Thôi Thụ không giống như vài ngày trước, khi thu lại móng vuốt hiền lành, mắt hắn ta ngập lửa giận.

Sau đó, cười nhạt một tiếng:

"Cố Tri Hoài, đã dám làm chuyện bẩn thỉu đó, sao không tự mình nói với công chúa, tại sao quỳ ở đây?"

 

33

Người đàn ông mảnh khảnh nằm rạp trên đất, vừa khóc vừa thú nhận.

Hóa ra, ngày đó Cố Tri Hoài bày tỏ lòng mình với ta, chỉ vì đánh cược với đám công tử ăn chơi ở kinh thành.

Hắn ta lừa ta.

Ta và hắn ta, trước kia không phải là quen biết gì cả.

Cố Tri Hoài thường tự xưng "Bách Nữ Trảm". Một ngày say rượu, hắn ta và bạn bè đánh cược, nói chắc chắn sẽ chinh phục được công chúa mất trí nhớ như ta.

Hóa ra ta đã trách lầm Thôi Thọ.

Dù có chút xấu hổ, nhưng trước hành động của Cố Tri Hoài, ta không cảm thấy buồn.

Loại công tử ăn chơi bẩn thỉu này, thật nghĩ rằng chỉ cần lời đường mật, ta sẽ yêu hắn ta sao?

 

34

Ta lười tốn thời gian, quay người bước ra khỏi sân.

Thôi Thụ bước dài theo sau.

Hắn ta giọng trầm hỏi:

"Công chúa, vừa nãy trong phòng nàng luôn gọi tên thần, tại sao?"

Bước chân ngày càng nhanh.

Người phía sau vẫn không bỏ cuộc.

"A Nguyệt, nàng mơ thấy gì, tại sao lại buồn?"

Thôi Thụ nghiến răng gọi tên ta: "Lý Minh Nguyệt!"

Giây tiếp theo, hắn ta bước đến trước mặt, kéo ta vào lòng.

Hắn ta giữ chặt cổ tay ta.

Nụ hôn rơi xuống.

Thôi Thụ hôn một cách vội vã, dùng đầu lưỡi tách răng ta, như thể muốn lấy câu trả lời từ miệng ta.

Có vài người qua đường nhìn về phía này, ta ấm ức đẩy hắn ta.

Nhưng người đó như bức tường đồng vách sắt, mặc kệ ta muốn làm gì.

Cho đến khi mùi m.á.u tanh nhạt lan trong miệng.

Ta gần như dẫm nát chân Thôi Thụ, hắn ta mới chịu buông ra.

"Điên rồ."

Ta lau đi vết m.á.u của Thôi Thụ trên môi, nguyền rủa.

Thôi Thụ cũng không thấy đau.

Hắn ta với vết m.á.u nhạt trên môi, nhướng mày nói:

"Không chịu nói, vậy thì làm lại.

"Ta da dày thịt béo, không sợ nàng cắn."

- Thôi Thụ đê tiện, không biết xấu hổ!

Ta tức đến nghiến răng.

Trước đây ta không bao giờ nghĩ sẽ nói cho Thôi Thụ những gì thấy trong mơ.

Nhưng bây giờ, ta thay đổi ý định.

Hắn ta bám riết như vậy, cũng nên biết mình tàn nhẫn thế nào.

"Được, vậy ta sẽ nói hết cho ngươi .

"Kể từ khi trở về từ Du Vân Quan, ta luôn thấy những ác mộng có ngươi. Ban đầu ta tự an ủi mình rằng đó chỉ là mơ, nhưng có lẽ những giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

"Ngươi đoán xem ta thấy gì trong mộng?

"Ta thấy ngươi xin ban hôn, cũng thấy mình mang thai."

Ta không nói tiếp.

Nhưng Thôi Thụ hiểu được ý tứ trong lời nói.

Hắn ta khẽ nhíu mày, khó giấu vẻ ngạc nhiên:

"Vậy là nàng cũng thấy giấc mơ đó.

"Nàng sợ ta, vì điều này, đúng không?"

Ta từ từ nhìn hắn ta.

"Nếu ngươi là ta, ngươi có tin một người có thể giếc mình không?"

Hắn ta cuối cùng đã hiểu tại sao ta muốn chạy trốn.

Chỉ tiếc rằng, dường như đã quá muộn.

Bình luận

2 bình luận

Loading...