Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Nguyệt hay Liệt Dương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:20:55
Lượt xem: 4,877

5

Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua trong bình yên, nếu không phải ám vệ báo cho ta biết Sở Nhi đã bị bắt, chứng cứ nàng ta làm gian tế cũng bày ra trước mắt, ta đã suýt quên chuyện này rồi.

Trong bữa trưa, ta ném những chứng cứ này trước mặt Thẩm Độ.

Múc cho Ngọc Trân một bát cháo, nàng mỉm cười nhận lấy.

Thẩm Độ cầm những chứng cứ đó lên, điên cuồng nói: "Không thể nào, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Sở Nhi rõ ràng là kỹ nữ lương thiện, vì muốn chôn cất cha nên mới bất đắc dĩ vào thanh lâu, không phải gian tế gì cả."

Ta che chở Ngọc Trân ra sau lưng, thản nhiên nói: "Vậy sao? Vậy không bằng ngươi tự mình hỏi nàng ta đi."

Vừa dứt lời, một nữ tử yếu đuối như liễu đã bị lôi vào phòng.

Vừa nhìn thấy nàng ta, Thẩm Độ liền phát điên xông lên kéo ám vệ đang giữ nàng ta ra.

"Đủ rồi!" Ta quát lớn, "Ngươi còn bênh vực nàng ta, bênh vực gian tế địch quốc, ngươi muốn để chút người còn lại của Thẩm gia chôn cùng ngươi sao?"

Sở Nhi vẫn là dáng vẻ đáng thương như vậy, năm đó trong số những gian tế bị bắt ở biên quan, mười người thì có tám người là như thế này, kiếp trước ta thật sự mù quáng, để nàng ta trốn thoát, còn dám hạ độc ta.

Nhìn Thẩm Độ đang an ủi nàng ta, ta không khỏi nghĩ, nghiệp chướng mà Thẩm gia gây ra e là đã biến thành một kẻ bại gia như thế này.

Thẩm Độ ôm Sở Nhi, không ngừng chất vấn, muốn nàng ta cho một lời giải thích.

Anan

Ta nói: "Những người liên lạc khác của ngươi ta đều đã g.i.ế.c hết rồi, ta muốn xem ngươi có thể đưa ra lời giải thích gì."

Ngay sau đó, Sở Nhi đột nhiên rút cây trâm cài đầu ra, lao về phía ta.

"Mẹ cẩn thận!" Ngọc Trân xông lên chắn trước mặt ta.

Con bé ngốc này.

Ta nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ra, một cước đá vào n.g.ự.c Sở Nhi.

Nàng ta ngã lăn ra đất, Thẩm Độ từ vẻ mặt sững sờ chuyển sang đau lòng tột độ.

Nếu như vừa rồi những lời buộc tội đó Thẩm Độ còn có thể chối cãi, thì vụ ám sát bất ngờ này đã bày ra trước mắt.

Thẩm Độ chỉ ôm Sở Nhi, nhỏ giọng nói: "Như người đã nói, người đã g.i.ế.c hết những người Sở Nhi quen biết, nàng ấy đau lòng là điều khó tránh khỏi, chỉ là người cũng không bị thương, chi bằng chúng ta bỏ qua hết, mọi người xin lỗi lẫn nhau, sống hòa thuận với nhau có phải tốt hơn không?"

6

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-nguyet-hay-liet-duong/chuong-3.html.]

Ta tức đến bật cười, gân xanh trên trán giật thình thịch, ta, Lý Vân Nguyệt, chinh chiến năm năm, múa thương nơi Tái Bắc, chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn đến cực điểm như vậy.

"Được." Ta mỉm cười, bảo ám vệ tới trước  kéo hai người bọn họ ra, áp giải xuống hầm.

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt bất mãn của Thẩm Độ: "Đây là lần cuối cùng nương giảng đạo lý cho ngươi."

"Tranh chấp giữa hai nước, tranh giành chính là sinh kế của bách tính, tranh giành chính là thiên hạ thống nhất. Ta và nàng ta thuộc hai phe phái khác nhau, mỗi người đều có chủ, vốn dĩ là cục diện ngươi c.h.ế.t ta sống, đừng nói ta g.i.ế.c nàng ta, cho dù là cả nhà nàng ta, cả tộc nàng ta, ta cũng không thẹn với lòng, ta đối xử tốt với mảnh đất này, đối xử tốt với vua, đối xử tốt với dân. Xin lỗi, thật nực cười!"

"Nhưng ngươi thì sao, Thẩm Độ, ngươi hiện tại đã trưởng thành rồi, ta thật sự không ngờ rằng, cho dù ngươi có ngu dốt đi chăng nữa, cũng không nên ngu xuẩn độc ác, ăn cháo đá bát như vậy. Hừ, hôm nay, hoặc là ngươi g.i.ế.c nàng ta, hoặc là cút khỏi nhà này."

Ta có chút thở không ra hơi, Ngọc Trân ở phía sau đưa tới một chén trà, ta áy náy nhận lấy chén nước trong tay nàng.

Thẩm Độ cúi đầu, không nhìn ta.

Ta cười, cầm lấy thanh kiếm đã lâu không dùng, rút ra khỏi vỏ.

Lưỡi kiếm kề vào cổ Sở Nhi: "Vậy ta cho ngươi chọn, con đường thứ ba, ta g.i.ế.c nàng ta, chuyện này ta coi như ngươi tuổi trẻ nông nổi, từ nay về sau lật sang trang mới."

Ta nhìn Sở Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chịu khuất phục, thở dài một hơi: "Ngươi còn giống con của ta hơn cả Thẩm Độ."

Hắn sốt ruột, bắt đầu cầu xin: "Nương, đừng g.i.ế.c nàng ấy."

Hắn nhìn ta như nhìn kẻ thù: "Hôm nay người g.i.ế.c nàng ấy, con sẽ c.h.ế.t trước mặt người, để Thẩm gia tuyệt hậu."

Lúc này, Ngọc Trân đột nhiên nôn ọe.

Ta vội vàng ném kiếm, tiến lên hỏi han, mời đại phu trong phủ đến chẩn đoán.

Không lâu sau, đại phu vuốt râu, lộ ra vẻ vui mừng: "Thế tử phi đây là, có thai rồi!"

Ta mừng rỡ vô cùng: "Tốt, tốt, tốt, thưởng!"

Ta vẫn muốn xác nhận lại một lần xem có nghe nhầm không: "Ngọc Trân, con có thai rồi?"

Chỉ thấy nàng chớp chớp đôi mắt long lanh nói với ta: "Ngọc Trân hổ thẹn, may mắn không phụ lòng mong đợi."

Ta cười lớn, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hơi hoảng hốt của Thẩm Độ: "Nếu đã như vậy."

"Phía sau là Vũ Trung Hầu phủ chiến công hiển hách mấy chục năm, cha ngươi, huynh trưởng ngươi, thúc thúc ngươi đều tử trận nơi sa trường, đổi lấy cơ nghiệp Hầu phủ, ngươi vậy mà muốn hủy hoại trong chốc lát."

"Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi không còn là người của Hầu phủ nữa, ta muốn xem xem ngươi không có danh tiếng và cơ nghiệp của Hầu phủ, xem ngươi có thể làm nên trò trống gì."

"Vậy chúng ta sẽ thành toàn cho đôi uyên ương này, Thẩm Độ, nếu ngươi oán hận Thẩm gia, Thẩm gia cũng không chứa nổi ngươi, xin mời."

Loading...