Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 971

Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:39:11
Lượt xem: 15

 

Ngay cả lão Phong còn “Phụt” một tiếng, sau đó phun ra một ngụm m.á.u ngay tại chỗ.

“Lão Phong!”

“Mau, mau đi xem Hàn Tuyết Phong!” Lão Phong không quan tâm đến bản thân mà ôm n.g.ự.c nói.

Tôi cũng biết lão Phong và Phong ca đang ở trong hoàn cảnh thực sự đặc biệt.

Nếu Phong ca xảy ra chuyện, Lão phong cũng sẽ bị mất mạng.

Sắc mặt của tôi ngưng trọng, sau đó lập tức lao về phía Phong ca.

Vạn Vi tức giận nói: “Tên khốn c.h.ế.t tiệt!”

Vừa mới giơ tay lên, con rắn nhỏ màu vàng và con rết lại xuất hiện lần nữa.

Tuy nhiên, ngay lúc này Bảo Khánh Vương kia đã uống thuốc giải, sau đó ôm lấy bàn tay sưng tấy tím tái của mình nói: “Đêm nay đến thế thôi. Nếu hôm khác gặp lại, nhất định là sẽ không c.h.ế.t không thôi!”

Nói xong, Bảo Khánh Vương đột nhiên xoay người lại, nhanh chóng mang theo mấy con lệ quỷ ở xung quanh rồi rút lui.

Khi con rắn nhỏ màu vàng và con rết kia đuổi đến, đối phương đã rút lui về phía cầu thang.

“Loảng xoảng” một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.

Lúc này, tôi cũng không thèm để ý đến việc đuổi theo tên kia, lập tức đi đến trước mặt Phong ca, xé bỏ lá bùa ở trước n.g.ự.c của Phong ca ra trước, sau đó nói: "Phong ca, Phong ca, anh phải chịu đựng, phải chịu đựng một chút!" Trạng thái của Phong ca không mấy khả quan, lúc sáng lúc tối.

Tuy nhiên, Phong ca lại cắn răng nói: "Mẹ, mẹ nó, không nghĩ tới, không nghĩ tới con côn trùng đó, con, con côn trùng đó lại khắc chế, khắc chế quỷ hồn như, như thế..."

Nói đến đây, Phong ca lại đột nhiên co quắp thêm vài lần.

Cái loại cảm giác này, thật giống như sắp bị hồn phi phách tán vậy.

"Phong ca, anh đừng nói nữa, ổn định hồn thể của anh trước đi. Bằng không, anh sẽ bị hồn phi phách tán mất!" Tôi lo lắng nói.

Nhưng Phong ca vẫn tiếp tục mắng: "TMD, thật bất, tôi thật bất cẩn. Nếu để ông đây lại gặp được, gặp được ông ta, ông đây, ông đây nhất định sẽ xé nát ông ta!”

Nói xong, Phong ca lại run rẩy thêm vài cái.

Lão Phong cũng chạy tới: "Hàn Tuyết Phong, đã đến lúc này rồi, anh còn phí miệng lưỡi như vậy để làm gì, nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/971.html.]

Mặc dù Phong ca đang bị suy yếu, hồn thể lúc sáng lúc tối, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Rác, tên rác rưởi c.h.ế.t tiệt kia, mày hoảng cái lông! Mày nghĩ ông là quỷ hồn bình thường sao? Chỉ cần ông đây, ông đây không bị hồn phi phách tán thì sẽ không c.h.ế.t được!”

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng của tôi lập tức chấn động.

Nói như vậy, Phong ca dám chắc chắn 100% là bản thân của anh ta sẽ không bị hồn phi phách tán sao?

Nhưng cho dù tôi có nhìn từ góc độ nào thì cũng đều có cảm giác Phong ca sắp bị hồn phi phách tán mà?

Nhưng không đợi tôi và lão Phong kịp nói tiếp thì Phong ca lại tiếp tục nói với lão Phong: “Lần này chơi, chơi lớn rồi! Tao phải, phải đi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nếu không có, không có chuyện gì lớn, thì, thì cũng đừng gọi tao ra …”

Nói xong, Phong ca hít một hơi thật dài giống như người sống.

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy Phong ca nhắm mắt lại, cơ thể của anh ta lập tức biến thành một làn sương trắng và bay thẳng vào bên trong cơ thể của lão Phong.

Thấy vậy, tôi lại nhìn về phía lão Phong: “Lão Phong, Phong ca thật sự sẽ không sao chứ?”

Lão Phong vẫn che n.g.ự.c lại, khóe miệng còn mang theo vết máu, sau đó cau mày, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ có chút nghi ngờ nói: “Tôi không cảm thấy tình hình đã trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa anh ấy đã ngủ say rồi. Có lẽ, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sau khi nghe lão Phong nói như vậy, tôi lại nhìn sắc mặt của lão Phong một chút.

Tuy không được tốt lắm nhưng quả thực không hề có dấu hiệu đã chuyển biến xấu.

Ngoài những gì mà Phong ca nói vừa rồi, xem xét đến mối quan hệ và địa vị đặc biệt giữa Phong ca và lão Phong, chỉ cần Phong ca không bị hồn phi phách tán, sau đó có thể quay trở lại bên trong cơ thể của ký chủ kịp thời thì có khả năng sẽ không có chuyện gì đâu.

Hiện tại tôi chỉ có thể dùng một lời giải thích như thế, hơn nữa bản thân cũng cảm thấy đây là cách giải thích duy nhất.

Cùng lúc đó, Vạn Vi cũng đã chạy tới.

Cô ấy liếc nhìn lão Phong một cái, trong mắt có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi mà chỉ nói với hai người chúng tôi một câu: "Mọi người không sao chứ?"

"Ừ! Còn tốt. Chỉ tiếc là đã để tên yêu đạo kia trốn thoát!" Tôi không cam lòng nói.

Nhưng Vạn Vi lại nở nụ cười: “Trốn? Không dễ dàng như vậy đâu, thuốc giải mà tôi đưa cho ông ta chỉ có một nửa, sau khi uống xong, nửa tháng sau còn phải uống một lần, nếu không ông ta vẫn sẽ bị độc phát thân vong!"

Nghe Vạn Vi nói như vậy, tôi không khỏi lại liếc nhìn về phía Vạn Vi thêm lần nữa.

Thật không ngờ, một người trông có vẻ lạnh lùng như Vạn Vi, nhưng trên thực tế lại không phải là đèn cạn dầu.

Như vậy cũng tốt, nếu tên yêu đạo kia không chết, sau này sẽ càng có nhiều người bị ông ta hại chết.

"Như vậy thì còn gì tốt hơn nữa. Mặc dù tôi không thể tự tay làm thịt tên đó, nhưng chỉ cần ông ta c.h.ế.t thì cũng coi như là giải toả được phân nửa ác khí!" Tôi nói thẳng.

Vạn Vi không nói thêm gì về vấn đề này nữa, sau đó lập tức chuyển đổi chủ đề: “Cửa bị khóa trái rồi, cho nên lúc này chúng ta không ra ngoài được!” Nghe đến chỗ đó, tôi lại nhìn về phía cửa sân thượng.

Loading...