Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 951

Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:55:25
Lượt xem: 8

Lúc vừa nhìn thấy rõ bộ dáng của hai người kia, tôi liền biết anh ta là đại đội trưởng trong thị trấn của chúng tôi.

Hình như tên của anh ta là Tôn Khải Tường, người ở nơi này thích gọi anh ta là đội trưởng Tường.

Nhưng tên này lại không có giao tình gì với tôi, nhiều lắm chắc cũng chỉ biết là nhà tôi làm nghề buôn bán vàng mã mà thôi.

Nhìn thấy đội trưởng Tường đi tới, tôi lại nở nụ cười làm lành rồi nói: "Đội trưởng Tường, muộn thế này rồi mà sao vẫn còn kiểm tra an ninh vậy?"

Viên cảnh sát tên là đội trưởng Tường kia liếc nhìn tôi một cái: "Ồ! Hoá ra là Tiểu Đinh của cửa hàng tang lễ! Không có việc gì, chỉ làm theo mệnh lệnh từ cấp trên giao xuống mà thôi. Đúng rồi, mau mang bằng lái xe và giấy phép lái xe của cậu ra đây đi, cũng mở cửa xe ra một chút để chúng tôi kiểm tra.”

Trong lúc nói chuyện, một viên cảnh sát khác đã đi tới trước cửa xe.

Tôi vô thức quay đầu lại rồi nhìn về phía Hồ Mỹ đang ngồi ở trên ghế lái phụ, Hồ Mỹ thấy vậy thì khẽ gật đầu, không nói gì.

Nhưng ngay khi tôi đang trong cơn mơ hồ thì lại cảm nhận được bên phía Hồ Mỹ đang toát ra một cỗ yêu khí mờ nhạt.

Ngay sau đó, tôi lập tức nhìn thấy cơ thể của đội trưởng Tường chấn động, theo bản năng chớp chớp mắt.

Chờ đến khi anh ta mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của đội trưởng Tường đã xuất hiện một chút biến hóa.

Lúc này, đôi đồng tử màu đen ban đầu lại biến thành đôi con ngươi màu nâu dọc, giống hệt với cặp con ngươi hồ ly kia của Hồ Mỹ.

Vừa nhìn thấy cảnh này, lúc này tôi có thể lập tức phán đoán ra được việc Hồ Mỹ đã ra tay.

Đội trưởng Tường của bây giờ đang bị cô ấy mê hoặc.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của tôi vẫn không thay đổi, vẫn cười nói như trước: "Được, được!"

Nói xong, tôi lập tức mở thẳng cửa sổ xe, sau đó nhanh chóng đưa bằng lái xe và giấy phép lái xe cho đội trưởng Tường kiểm tra.

Đội trưởng Tường mở to đôi mắt dọc của mình mà tiếp nhận, cũng bắt đầu thẩm tra và đối chiếu thân phận của tôi.

Nhìn từ bên ngoài, đội trưởng Tường vẫn giống như mọi khi, không hề phát sinh ra bất cứ sự thay đổi nào, nhưng khi đến gần thì mới thấy rõ, trong cặp con người của anh ta đã có chút thay đổi.

Một viên cảnh sát khác cũng mở cửa trượt ở phía sau ra và đi thẳng vào bên trong xe của tôi.

Mà cỗ t.h.i t.h.ể nữ đó vẫn đang nằm ở ghế sau xe của tôi.

Đừng nói đến việc vào xe để kiểm tra, chỉ cần thò đầu vào là có thể tìm thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/951.html.]

Tôi cảm thấy hơi lo lắng mà nhìn vào trong xe thông qua gương chiếu hậu.

Nhưng lúc nhìn đến thì lại cảm thấy bất ngờ mà phát hiện ra một chuyện, sau khi viên cảnh sát kia bước vào bên trong xe để kiểm tra thì hoàn toàn không thể nhìn thấy cỗ t.h.i t.h.ể nữ đó, cứ như thể thứ đó là một vật vô hình vậy.

Mà điều này đã chứng minh, Hồ Mỹ cũng đã tiến hành mê hoặc trước khi đối phương bước vào bên trong xe rồi.

Hiện tại, hai viên cảnh sát này nhìn như không có việc gì, nhưng thực chất là bọn họ đã rơi vào ảo cảnh.

Mà đôi mắt của bọn họ đều đã biến thành đôi mắt dọc màu nâu.

Trước khi rời khỏi trạng thái này, trong mắt của bọn họ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy sự tồn tại của cỗ t.h.i t.h.ể nữ này.

Người kia kiểm tra ở bên trong xe của tôi trong chốc lát rồi xuống xe.

Khi đội trưởng Tường nhìn thấy đồng đội của mình xuống xe thì cũng không nói gì, trực tiếp đưa trả lại cho tôi bằng lái xe và giấy phép lái xe của mình, sau đó nói: "Đi đi, đi đi!"

Nói xong, anh ta còn vẫy tay về phía trạm kiểm soát an ninh, ngay sau đó liền có người mở hàng rào, tháo dây phong tỏa ra.

Thấy bản thân mình đã bình an vô sự khiến tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khởi động xe: “Cảm ơn đội trưởng Tường!”

Nói xong, tôi còn ra hiệu cho lão Phong lên xe.

Lão Phong cũng không chút do dự mà trực tiếp ngồi vào ghế sau.

Sau đó tôi lại lái xe về phía thị trấn.

Mà sau khi xe của chúng tôi rời khỏi đó, đội trưởng Tường và viên cảnh sát kia đột nhiên rùng mình một cái, đầu cũng bị choáng váng một chút.

Ngay sau đó, đôi mắt dọc màu nâu ban đầu của bọn họ biến mất, cũng theo đó mà trở lại bình thường...

Sau khi vượt qua trạm an ninh một cách an toàn, tâm tình của chúng tôi cũng xem như là đã hoàn toàn được buông lỏng.

Lão Phong và tôi đều thở dài một hơi.

Tôi cảm thấy việc đối phó với người của quan chức chính phủ còn căng thẳng hơn so việc đối phó với hung hồn ác quỷ.

Ở bên chúng tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Hồ Mỹ đã nói với tôi và lão Phong: "Hai người lại đi đâu vậy? Tại sao lại mang cỗ t.h.i t.h.ể này về đây?" Sau khi nghe Hồ Mỹ nói như vậy, tôi lập tức thở dài một hơi: "Tiểu Mỹ. Có chuyện mà cô không biết, tối nay đám người chúng tôi đã gặp phải một tên yêu đạo..."

"Yêu đạo? Chẳng lẽ lại là đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt sao?" Hồ Mỹ cau mày, trong lòng có chút tức giận.

Loading...