Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 928

Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:33:03
Lượt xem: 14

Nói xong, tôi liền quay người và bước nhanh về phía trước.

Dương Tuyết và Lão Phong cũng vội vàng đuổi theo, nhưng ba người chúng tôi còn chưa đi được mười mét, Ngô Huệ Huệ lại đột nhiên gọi chúng tôi từ phía sau: “Đợi đã!”

Nghe Ngô Huệ Huệ lên tiếng, cả ba người chúng tôi lập tức theo bản năng mà dừng lại, sau đó quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Ngô Huệ Huệ đang mặc trên mình bộ đồ ngủ, cứ như vậy chạy tới.

Thấy chúng tôi đều đã quay đầu lại, Ngô Huệ Huệ lập tức nói thẳng với chúng tôi: "Tôi nghĩ, tôi muốn đi cùng với mọi người. Tôi muốn xem là ai đang làm hại tôi!"

“Huệ Nhi, cô đi theo chúng tôi sẽ rất nguy hiểm." Dương Tuyết đã trực tiếp lên tiếng và từ chối yêu cầu của Ngô Huệ Huệ.

Nhưng Huệ Nhi lại lộ ra vẻ mặt kiên định: “Không, tôi không sợ nguy hiểm, cho dù có phải chết, tôi cũng không muốn mình c.h.ế.t một cách mơ màng hồ đồ như vậy. Sau đó lại nghĩ mãi mà không rõ là ai đang hại tôi!”

Nhìn thấy Huệ Nhi như thế này, khiến chúng tôi cảm thấy rất bất lực.

“Nhưng Huệ Nhi, hiện tại người mà chúng ta sẽ phải đối một là tên yêu đạo được thuê đến. Cho nên cô có đi theo cũng vô dụng thôi!” Dương Tuyết tiếp tục nói.

Nhưng Ngô Huệ Huệ lại kiên trì nói: “Lần này tôi nhất định phải đi theo mọi người, hơn nữa nếu như mọi người để tôi lại một mình như vậy, tôi, tôi sợ!”

Nhìn thấy Ngô Huệ Huệ như vậy, khiến chúng tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, Lão Phong lại đột nhiên xen vào: “Vậy thì mang Ngô Huệ Huệ đi cùng đi! Nếu chẳng may chân trước của chúng ta vừa mới rời đi, chân sau đã bị cái tên muốn g.i.ế.c chúng ta đánh lén, vậy thì Huệ Nhi cũng có thể gặp phải nguy hiểm! Dù sao thì mang cô ấy đi cùng thì cũng coi như là sẽ an toàn hơn, dù sao thì chúng ta cũng có ba người mà."

Lão Phong lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

Nghe Lão Phong nói như vậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút thì quả thực có đạo lý như thế.

Vừa rồi là do chúng tôi đã quá tập trung đến cuộc hẹn mà hoàn toàn quên mất khả năng này.

Nếu tên yêu đạo đó thực sự lấy tiền của người ta và cần phải g.i.ế.c cho bằng được Ngô Huệ Huệ, vậy thì gã thực sự có thể làm ra loại chuyện này.

Bên ngoài thì dẫn dụ chúng tôi đi, nhưng sau đó lúc mà chúng tôi vừa rời đi rồi thì gã sẽ ra tay với Ngô Huệ Huệ.

Chờ tới lúc ấy, Ngô Huệ Huệ chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Thậm chí là không có khả năng sống sót.

Nghĩ tới đây, trong lòng chợt “Lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ mình suy nghĩ chưa đủ toàn diện, có chút bốc đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/928.html.]

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, cô đi cùng với Ngô Huệ Huệ lên thay quần áo đi. Nếu để cô ấy ở đây một mình thì quả thực sẽ có khả năng lại gặp nguy hiểm!"

Vừa rồi sau khi Dương Tuyết nghe Lão Phong phân tích như thế thì cũng nghĩ đến điểm này.

Lúc này lại thấy tôi gật đầu đồng ý, cho nên cô ấy cũng không chút do dự mà gật đầu với tôi.

Sau đó lại quay đầu về phía Ngô Huệ Huệ rồi nói: "Huệ Nhi, đi thôi! Thay bộ quần áo khác trước đi rồi tính tiếp!”

Nhìn thấy chúng tôi đều đồng ý, Ngô Huệ Huệ lập tức vui mừng trở lại, sau đó gật đầu “ừ” một tiếng rồi vội vã lên lầu với Dương Tuyết.

Cứ như vậy mà lão Phong và tôi đứng ở dưới ngọn đèn đường ở tầng dưới.

Lão Phong đưa cho tôi điếu thuốc rồi châm lửa.

Dù bây giờ đang yên bình nhưng có trời mới biết chúng tôi sẽ gặp phải điều gì tiếp theo.

Nhưng nếu thật sự phải mặt đối mặt, chắc chắn sẽ là cuộc chiến sinh tử.

Sau khi cảm thụ được hương vị của thuốc lá, trong lòng tôi dường như đã dịu đi đôi chút.

Nhưng lúc này, khi mà lão Phong đang đứng ở bên cạnh tôi thở ra một làn khói thuốc thì đột nhiên nói với tôi một câu: “Lão Đinh, nói thật, trong lòng tôi thật sự cảm thấy cậu đúng là một ngôi sao chổi!”

Lúc này tôi mới vừa hút một hơi, trên gương mặt vốn đang dáng vẻ nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên nghe được một câu như vậy khiến cho tôi bị sặc ngay tại chỗ.

"Khụ, khụ, cậu, cậu vừa nói gì? Tôi là sao chổi á?" Tôi lộ ra vẻ mặt chán nản. Từ khi nào mà tôi biến thành một ngôi sao chổi vậy?

Lão Phong vẫn lộ ra dáng vẻ bình tĩnh và lạnh lùng kia, mặt mũi của cậu ấy tràn đầy vẻ thản nhiên mà hút thuốc: "Kể từ khi gặp cậu, chưa một lần nào mà tôi có được một ngày yên bình ..."

“CMN, ý gì chứ?" Tôi trợn mắt.

Lão Phong vẫn là dáng vẻ bình tĩnh và lạnh lùng kia: "Vớ vẩn. Cậu nói thử xem, sau khi quen biết cậu thì có ai mà không gặp xui xẻo không? Ngô Huệ Huệ không phải là nạn nhân sao?"

Tôi không nói nên lời, chuyện này có thể trách tôi sao?

"Lão Phong, cậu đang nói bừa cái gì vậy! Loại chuyện này có thể trách tôi sao?"

“Chỉ có thể trách vận khí của cậu quá kém. Người quen biết cậu không phải thu hút ma quỷ thì cũng gặp phải rắc rối. Trước kia sư phụ và tôi đã đi hành tẩu giang hồ, tầm năm ba tháng cũng không nhất định có thể gặp phải loại chuyện này, kết quả là sau khi quen biết một tên sao chổi như cậu, việc nhỏ không ngừng, việc lớn không hết, âm hồn ác sát, cương thi yêu quái đều thấy ở khắp nơi…”

Loading...