Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 849

Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:04:26
Lượt xem: 17

Ngay cả Lão Tần gia, lúc này cũng kéo lê cái chân bị thương mà c.h.é.m c.h.ế.t một tên yêu đồ đang hoảng loạn.

Hồ Mẫu nhìn thấy đại thế của đối phương đã mất, cho nên bà ấy cũng không tiếp tục khống chế thân thể của tôi mà đuổi g.i.ế.c nữa.

Suy cho cùng, sức mạnh do Hồ Mẫu giải phóng hiện giờ đều cần cơ thể tôi tiếp nhận.

Nhưng thân thể của tôi còn lâu mới có thể đạt đến trình độ tiêu hóa được lực lượng do Hồ Mẫu truyền ra, cho nên đợi đến khi Hồ Mẫu rời đi, thân thể tôi sẽ xuất hiện tác dụng phụ nghiêm trọng.

Thậm chí là nếu Hồ Mẫu ở trong cơ thể của lâu hơn một chút, ngoài việc tiêu hao chân nguyên và tiềm lực của tôi, mà còn có thể tiêu hao cả tuổi thọ của tôi nữa.

Hồ Mẫu cũng biết rất rõ điểm này, cho nên giờ phút này chẳng những không ra tay, mà càng không có đuổi theo.

Cho nên bà ấy chỉ nói với tôi đang ở trong cơ thể: "Kim Đồng, thắng bại đã phân. Bổn toạ sẽ rời đi trước."

Nghe được Hồ Mẫu nói như vậy, tôi cũng trực tiếp hồi đáp: "Cảm ơn Thánh Mẫu cứu giúp, nếu không đệ tử đã gặp phải nguy hiểm rồi."

Ngay lập tức, Hồ Mẫu bật ra tiếng cười "hahaha" của một cô gái trẻ: "Được rồi, bản toạ đi đây!"

Sau khi nói xong, tôi chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, còn Hồ Mẫu chiếm giữ thân thể tôi đã lập tức biến mất.

Hồ Lục gia, Hồ Thất Nãi và Hồ Mỹ ở xung quanh đều cảm nhận được Hồ Mẫu sắp rời đi.

Lúc này, bọn họ càng tỏ ra cung kính mà kêu một tiếng: "Cung tiễn Thánh Mẫu!"

Sau khi Hồ Mẫu rời đi, tôi nhanh chóng tiếp quản lại cơ thể của mình.

Chỉ vừa mới khôi phục được cảm giác, tôi liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau nhức dị thường.

Một chưởng mà tôi đã đánh về phía Lăng Thiên trước đó càng khiến tôi cảm thấy cánh tay mình muốn gãy ra rồi.

Thở hổn hển, trời đất quay cuồng, cả người không thể đứng vững.

Tôi loạng choạng vài cái, cố gắng tìm chỗ dựa, nhưng phát hiện ra mình hoàn toàn không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Cũng may là được Dương Tuyết phát hiện ra, sau đó vươn tay đỡ lấy tôi: "Chậm một chút, anh ngồi xuống chỗ này nghỉ ngơi một lát đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/849.html.]

Tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía Dương Tuyết, sau đó cố nặn ra một nụ cười: "Cảm, cảm ơn Dương Tuyết."

Dương Tuyết cũng không để ý: "Nếu không có anh, chúng ta đều đã c.h.ế.t hết rồi, cho nên anh nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, đám yêu đạo còn lại cứ để tôi đi xử lý là được rồi!"

Nói xong, Dương Tuyết và những người khác đều xông về phía những tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn đang không ngừng trốn chạy ra bên ngoài kia.

Còn bên cạnh tôi là Vương đạo trưởng Thừa Càn của phái Võ Đang.

Nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh, ông ấy đột nhiên thở dài: "Hazz! Cũng là do bần đạo và Trần đạo hữu lỗ mãng, cũng may là trong lúc nguy hiểm cậu đã mời được Thượng Tiên của Hồ tộc đến, nếu không thì chúng ta đã gặp phải nguy hiểm rồi."

Nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi cười khổ.

Lời này của ông ấy nói cũng không sai, nếu không phải phía sau lưng tôi còn có người chống lưng, nếu không thì chuyến đi này thật đúng là chôn cùng hai tên trưởng lão tự tin và lỗ mãng của tông môn lớn rồi.

Đương nhiên, trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.

Dù sao đối phương cũng là tiền bối của phái Võ Đang, sau này nếu tôi còn muốn lăn lộn ở trong cái vòng này, thật đúng là không nên đắc tội thì tốt hơn.

Cho nên tôi chỉ có thể vừa cười vừa nói: "Vương, Vương tiền bối, ngài đang nói cái gì vậy? Trừ ma vệ đạo là chức trách của chúng ta, không có lý do gì không mạo hiểm cả."

Vương đạo trưởng thở dài: “Lúc trước, khi tin tức này vừa truyền đến sơn môn, tôi đã tập hợp các vị trưởng lão đến để thảo luận về vấn đề này. Trong một số ghi chép của sách cổ tại tông môn, quả thực là có những ghi chép về Tà giáo này, nhưng đó đều là chuyện từ hàng trăm năm trước. Trong thời kỳ mạt pháp này, các vị trưởng lão trong môn phái của tôi cũng không nghĩ rằng đối phương là một yêu đạo có đạo pháp cao cường như vậy…”

"Cho nên, cho nên, đó là lý do tại sao tôi mới hành động lỗ mãng như thế, không ngờ chỉ ở trong một phân đà lại có một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy. Hazz! Tính sai, tính sai rồi…”

Vương đạo trưởng tự trách mình, nhưng vừa nói đến đây, lại vì quá kích động mà ho ra một ngụm máu.

“Tiền bối không cần như vậy, về sau cẩn thận một chút là được.” Tôi vội vàng nói.

Có thể thấy được Vương tiền bối thật đúng là có chút hối hận và tự trách, cũng không phải làm bộ cho có.

Có thể lần hành động này thật giống như những gì ông ấy đã nói, là do tin tức không thông cho nên mới dẫn đến khinh địch như vậy, chứ không phải liều lĩnh tiến lên.

Sau đó, Vương đạo trưởng không nói chuyện nữa mà dựa vào cái vạc kia để nghỉ ngơi, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Về phần đám người sư phụ, bọn họ đã đi được nửa tiếng đồng hồ và chưa có dấu hiệu sẽ quay lại.

Còn những tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã c.h.ế.t ở chỗ này, thân thể của bọn chúng cũng đã bắt đầu thối rữa.

Loading...