Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 799

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:27:10
Lượt xem: 16

Tôi cầm khăn giấy đưa cho cô Chu: "Cô Chu đừng khóc. Nếu cô đã tìm đến hai thầy trò chúng tôi, chuyện này cứ giao cho chúng tôi xử lý. Nếu chồng của cô thực sự bị thứ bẩn thỉu nào đó bám vào, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết nó."

Cô Chu lấy khăn giấy lau nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn. Nhưng, nhưng không biết đạo trưởng muốn thu phí bao nhiêu!"

Sư phụ mỉm cười, lộ ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt: "Bần đạo bảo vệ Đạo cả đời, không tham tiền, không tham dục. Ba, năm, hay hai trăm tệ gì cũng được, nhưng chuyện này để sau, để chúng tôi đến nhà của cô xem trước rồi tính sau!”

Cô Chu nghe sư phụ tôi nói như vậy, rồi lại nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt của sư phụ thì cảm thấy mình đã gặp được cao nhân.

Trước đây lúc cô ấy đến một cửa hàng trên đường để xem bói, còn chưa ra tay mà đã lấy của cô ấy hai trăm tệ.

Nhưng sư phụ của tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ trước tiền bạc, điều đó khiến cô ấy có cảm giác an toàn.

Cô Chu liên tục gật đầu: "Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn đạo trưởng, cảm ơn đạo trưởng!"

Sư phụ khẽ mỉm cười, ra hiệu cho tôi chuẩn bị đồ đạc, sau đó khởi hành đến nhà của cô Chu.

Tôi cũng không dám trì hoãn, cứu người như cứu lửa, nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ.

Sau đó, chúng tôi đóng cửa hàng lại rồi cả nhóm leo lên xe của tôi.

Dưới sự hướng dẫn của cô Chu, tôi bắt đầu lái xe về hướng nhà của cô ấy.

Khoảng hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã tới khu chung cư nơi cô Chu đang ở.

Nó nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh là các nhà máy, bất luận là giao thông, môi trường hay thậm chí là giáo dục, khám chữa bệnh đều thuộc loại kém nhất.

Nhà của cô Chu nằm trong một tòa nhà cũ, ở tầng năm không có thang máy.

Chúng tôi đi theo cô Chu lên lầu, một lúc sau thì đã đến trước cửa nhà của bọn họ.

Vừa mở cửa, hai giọng nói của trẻ con đã vang lên: "Mẹ!"

Thoạt nhìn, đây là hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, một trai một gái.

Cô Chu vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ, trên mặt tràn đầy yêu thương, ngồi xổm dưới đất ôm hai đứa nhỏ vào lòng: “Mẹ không có ở đây, hai đứa có nghe lời không?”

Cậu bé lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nghe lời, sau khi bà Lưu ở bên cạnh đón chúng con về, hai anh em chúng con đã ở nhà chăm sóc ông bà nội."

Cậu bé nói xong, tôi liền nhìn thấy một ông cụ đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đờ đẫn.

Đây hẳn là người cha mắc bệnh si ngốc, ngay sau đó trong phòng vang lên một giọng nói: “Tiểu Chu về rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/799.html.]

"Là mẹ của tôi." Cô Chu đáp lại, buông hai đứa trẻ ra.

Sau đó nói với mấy đứa nhỏ. "Đây là chú Đinh và ông Đinh, là khách quý của nhà chúng ta."

Hai đứa trẻ rất dễ thương và ngoan ngoãn.

Sau khi nhìn thấy sư phụ và tôi, hai đứa nhỏ mở to mắt, ngoan ngoãn gọi "Chú, ông".

Tôi sờ đầu bọn họ, rồi bước vào nhà với sư phụ.

Cô Chu mời chúng tôi ngồi xuống ghế trước, sau đó là đi vào trong phòng.

Chúng tôi cũng biết được đại khái hoàn cảnh của gia đình cô Chu, hai đứa con nhỏ, người cha si ngốc và người mẹ bị liệt.

Vì vậy, lúc tới nhà cũng không làm phiền cô Chu, mà nhìn quanh phòng.

Hai phòng ngủ và một phòng khách, trong phòng có rất nhiều đồ lặt vặt, ánh sáng cũng không tốt lắm.

Nhưng ngoài thứ này ra, điều mà chúng tôi quan tâm nhất là liệu có sự tồn tại của âm sát khí hoặc yêu khí nào ở trong căn nhà này không.

Bởi vì… khí tức này càng khiến người ta có thể đánh giá trực quan hơn, liệu có thứ gì bẩn thỉu ở trong căn nhà này hay không.

Tuy nhiên, sư phụ và tôi đã đi loanh quanh ở trong căn nhà này hai lần, nhưng cũng không phát hiện ra trong phòng này có ẩn chứa bất cứ loại khí tức không phải của con người.

Tuy nhiên, tôi đã tình cờ tìm thấy một nhúm lông tóc màu vàng trên d.a.o cạo râu ở trong nhà vệ sinh.

Tôi cầm nó lên rồi quan sát vài lần, tôi cảm thấy nhúm lông tóc này giống như những gì mà cô Chu đã mô tả.

Vì vậy, tôi đưa vật này cho sư phụ xem: "Sư phụ xem cái này đi. Có phải rất giống với lời mà cô Chu đã nói không!"

Sư phụ cau mày, cầm nó ở trên tay rồi quan sát.

Một lúc sau, sư phụ nói: “Này, sao, sao mấy sợi lông tóc này, lại giống lông chuột thế?”

“Chuột?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Năm xưa, mặc dù sư phụ làm một hoà thương cạo đầu trong núi, tuy rằng đã cạo trọc đầu nhưng vẫn không thể giữ vững được giới luật, thỉnh thoảng còn bắt chuột làm đồ ăn vặt, cho nên không thể nhầm lẫn được." Sư phụ trịnh trọng nói.

Nghe vậy, tôi hít một hơi thật sâu: "Cái này, nhúm lông tóc này được tìm thấy từ d.a.o cạo râu trong nhà vệ sinh. Con nghĩ là của Hoàng tiên sinh."

Sư phụ gật đầu: "Tiểu Vĩ, điều này có thể giống với suy đoán trước đây của con. Chuyện này rất có thể là do yêu hồn quấy phá. Mà trong cơ thể của Hoàng tiên sinh, có lẽ đã bị một con chuột thành tinh đã c.h.ế.t bám vào người.”

Nghe sư phụ phán đoán như vậy, tôi cũng nhịn không được mà lộ ra một chút lo lắng.

Loading...