Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 794

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:25:40
Lượt xem: 15

Nếu tôi dám chậm trễ, nếu bọn họ có đi ngang qua chỗ này của chúng tôi, nói không chừng sẽ đến tính sổ với tôi, thậm chí là câu mất hồn phách của tôi đi.

Vì vậy, tôi mặc quần áo vào rồi vội vã đi ra khỏi nhà.

Vừa đến phòng khách thì đã thấy sư phụ đang đun nước, hình như đang nấu mì.

Sư phụ thấy tôi đã rời giường, liền lên tiếng chào hỏi: "Ôi! Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Hôm nay sao con dậy sớm thế, không ngủ thêm tí nữa sao?"

Nghe sư phụ nói như vậy, tôi ngượng ngùng cười: "Sư phụ, người đang nói gì vậy. Tối hôm qua con gặp phải một chuyện, cho dù có nói ra thì cũng sợ sư phụ không tin?”

“Ồ, đừng nói là tối hôm qua con lại đi bắt quỷ nữa đấy?” Sư phụ quay lưng về phía tôi, lơ đãng nói.

"Không phải!"

"Không phải sao? Chẳng lẽ con lại gặp phải dư nghiệt của Tà giáo Mắt Quỷ?" Sư phụ quay lưng về phía tôi tiếp tục nói.

“Không phải!” Tôi cười híp mắt, tưởng tượng mà xem, lúc mà tôi nói đến hai vị Hắc Bạch Vô Thường, sư phụ sẽ có vẻ mặt kinh ngạc như thế nào.

Sư phụ cũng sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn tôi: "Cũng không phải sao? Vậy con đã gặp phải chuyện gì?"

“Sư phụ, tối hôm qua, con đã đụng phải cảnh câu hồn!” Tôi gằn từng chữ nói.

Sư phụ nghe tôi nói xong, sắc mặt lập tức thay, đồng tử đột nhiên giãn ra, con ngươi cơ hồ muốn vọt ra ngoài: "Cái, cái gì? Con đụng phải, đụng phải Câu Hồn sao?"

Lúc nói ra mấy chữ cuối cùng, giọng nói của sư phụ đột nhiên trầm xuống rất nhiều, giống như sợ bị người khác nghe thấy.

Nhưng tôi rất nghiêm túc mà gật đầu nói: "Đúng vậy đụng phải Câu Hồn, còn tận mắt nhìn thấy. Ngay bên ngoài một quán bar trong thành phố, bốn tên Smart trẻ tuổi đã bị câu mất hồn phách."

Sư phụ cau mày, không để ý đến nước đang sôi nữa: "Con, con đụng phải thật sao? Chuyện như vậy không thể nói lung tung."

Sư phụ trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nói.

"Con thật sự đã gặp phải, còn nhìn thấy cả quỷ sai nữa!" Tôi thành thật nói.

Thấy tôi khẳng định như vậy, sư phụ không khỏi há hốc mồm: "Vậy, vậy tại sao con lại không bị phát hiện? Loại chuyện này là không được phép nhìn, một khi bị quỷ sai phát hiện, hồn phách của con cũng sẽ bị câu mất! Có vẻ như con không bị phát hiện, vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Nhưng tôi khẽ mỉm cười: “Sư phụ, con chẳng những bị bắt gặp, mà còn bị bọn họ phát hiện.”

"Cái gì? Phát hiện sao?" Trên khuôn mặt của sư phụ tràn đầy kinh ngạc, há to miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/794.html.]

Tôi trực tiếp gật đầu, sư phụ nghe vậy thì ngây ra như phỗng, thở phì phò.

Mãi mấy giây sau, tôi mới nghe được tiếng sư phụ nói chuyện: "Tiểu Vĩ, chuyện này không vui đâu. Đừng có nói lung tung, ngẩng đầu ba thước có thần minh* đấy."

( Ngẩng đầu ba thước có thần minh: Con người dù làm gì cũng có Thần Phật bên trên đang quan sát )

"Sư phụ cho rằng con đang trêu chọc sư phụ sao? Những gì con nói đều là sự thật, hơn nữa quỷ sai câu hồn mà con gặp phải còn là Hắc Bạch Vô Thường được cung phụng ở bên trong miếu Thành Hoàng.”

Sư phụ nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi, hiển nhiên là đã bị lời nói của tôi làm cho vô cùng kinh hãi và khiếp sợ.

"Vậy tại sao con lại có thể bình an vô sự?" Sư phụ lại nói.

Thấy sư phụ tỏ ra kinh ngạc như vậy, con ngươi gần như lồi ra, cho nên tôi không dám tiếp tục kích động sư phụ nữa.

Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi thực sự sợ một hồi nữa tim của ông ấy sẽ không chịu nổi, huyết áp lên cao mất.

Vì vậy, tôi tiếp tục nói: "Sư phụ, người đừng kích động cũng đừng lo lắng như vậy. Mặc dù những gì xảy ra với con nghe có vẻ huyền ảo và khó tin, nhưng tuyệt đối là sự thật. Hơn nữa, con không chỉ khỏe mạnh mà còn nhân hoạ đắc phúc nữa!"

“Nhân hoạ đắc phúc?” Sư phụ tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng tôi lại mỉm cười và kể cho sư phụ nghe từng trải nghiệm của tôi trong nhà vệ sinh ở quán bar.

Khi tôi nói đến chuyện tôi đã bị Hắc Vô Thường câu mất hồn, lúc còn đang sống sờ sờ mà bị kéo mất hồn phách, sư phụ lại bị sốc, suýt chút nữa không thở được, sau đó đã ôm n.g.ự.c thở dốc.

Nhưng sư phụ mải mê nghe, không những không cho tôi dừng lại mà còn để tôi nói tiếp.

Tôi chỉ có thể nói ngắn gọn và nhanh chóng kết thúc toàn bộ câu chuyện.

Nghe đến đây, sư phụ sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng mới thở ra một hơi dài: "Trời đất ơi! Tiểu Vĩ, con, con thật đúng là nhân hoạ đắc phúc, mau, mau cho sư phụ xem Ấn Vô Thường này đi.”

Sư phụ muốn xem, cho nên tôi không chút do dự mà trực tiếp khoe n.g.ự.c của mình ra.

Trên n.g.ự.c của tôi đúng là có hai chữ "Vô Thường", giống như một hình xăm màu đen.

Sư phụ hai tay run rẩy chạm nhẹ vài cái, sau đó không khỏi tiếp tục lộ ra sự kinh ngạc: " Mẹ nó, Tiểu Vĩ à! Con cũng thật đụng phải vận khí cứt chó, rồi đụng phải cơ duyên lớn mà!"

Nói xong, sư phụ rút tay về.

Tôi thả áo của mình ra, "hehe" cười vài tiếng: "Con đã nói là không lừa gạt sư phụ mà, thất gia nói, bên trong chú ấn này có một chút sức mạnh của bọn họ, nếu sau này chẳng may gặp phải Quỷ Tam Nguyên, xem con đánh c.h.ế.t tên đó thế nào."

 

 

Loading...