Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 788

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:23:39
Lượt xem: 16

Tôi đang nhìn chính bản thân mình, lại cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không cảm giác được một tia nhiệt độ ở trong người, thậm chí còn phát hiện bản thân mình không cần hô hấp, càng không cảm nhận được nhịp tim của mình.

Trong khoảng khắc này giống như bị sét đánh ngang tai vậy.

Hết rồi, tôi, bộ dạng hiện tại này của tôi, chỉ sợ, chỉ sợ là hồn phách của tôi.

Chỉ trong một giây, vậy mà hồn phách của tôi đã bị đưa đến trước mặt của hai vị đại gia kia.

Tôi đang sống sờ sờ, lại móc hồn phách của tôi từ trong cơ thể ra, cho nên tôi mới có thể nhìn thấy cảnh tượng cơ thể mình ngã xuống đất.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt khi tôi tận mắt nhìn thấy cảnh bọn họ câu hồn sao?

Bây giờ lại câu cả hồn của tôi, chẳng lẽ bọn họ muốn đưa tôi cùng với hồn phách của bốn tên Smart này đến địa phủ để hỏi tội sao?

******************

Sau một cú sốc ngắn, tôi dám khẳng định, tôi đã thấy cơ thể của mình ngã xuống.

Nhưng trong tình trạng hiện tại của tôi, không có nhiệt độ, không có nhịp tim, không cần hô hấp và cơ thể của tôi còn thoáng lung lay nữa chứ.

Hiện tại, tôi đương nhiên là đang dùng phương thức hồn phách để tồn tại, tôi của lúc này chỉ là một hồn phách, không có nhục thân.

Còn một chuyện quan trọng hơn nữa chính là, tôi đã bị hai vị đại gia ở trước mặt này dùng xích sắt kéo ra khỏi cơ thể.

Nghĩ tới những thứ này, tôi chỉ cảm thấy kinh hãi ở trong lòng.

Tôi không muốn chết, càng không muốn c.h.ế.t một cách ngu xuẩn như vậy.

Tôi theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc thấy Hắc Bạch Vô Thường đang trừng mắt nhìn tôi.

Mà đầu kia của sợi xích sắt bên hông tôi đang bị Hắc Vô Thường nắm giữ, chính ông ta đã ra tay đột ngột với tôi, kéo hồn phách của tôi ra ngoài.

Còn không đợi tôi mở miệng nói, Hắc Bạch Vô Thường đã đi vài bước về phía tôi.

Cùng lúc đó, Bạch Vô Thường mang theo sắc mặt trắng bệch đột nhiên co quắp cái lưỡi đỏ chót mấy cái, híp mắt cười hì hì vài cái, khiến tôi theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/788.html.]

Nhưng vào lúc này, Bạch Vô Thường lại nhỏ giọng nói với tôi: "Nhóc con, nếu cậu đã nhìn thấy Bản Âm câu hồn, vậy cậu cũng theo Bản Âm xuống Địa phủ đi!"

Nói xong, cái lưỡi đỏ chót treo trên n.g.ự.c của hắn lại lắc lư thêm vài cái, khiến người ta nhìn thấy mà dựng cả tóc gáy.

Nhưng bị khát vọng sống sót thúc đẩy, tôi lấy hết can đảm, vội vàng nói với Tạ Tất An đang nói chuyện: "Bạch Vô, Bạch Vô Thường lão gia, tôi, tôi thực sự không có ý định nhìn thấy chân thân của hai người đâu. Thả, thả tôi đi!"

Nhưng lời này vừa dứt, Phạm Vô Cứu lại dùng vẻ mặt sưng vù, bộ mặt dữ tợn mà mở miệng nói: "Thả sao? Không có cửa đâu."

Giọng nói này khiến lòng tôi kinh hãi, nhưng vì mạng sống, tôi vẫn cung kính nói với hai vị âm sai: “Hai, hai vị Vô thường lão gia, tôi thực sự không có cố ý. Hơn nữa, hơn nữa tôi còn là đạo sĩ ăn cơm của địa phủ, ngày thường vẫn luôn hàng yêu đuổi quỷ.”

"Ồ? Cậu là đạo sĩ ăn cơm của địa phủ à?" Bạch Vô Thường có chút tò mò hỏi.

Tôi vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, nếu như hai vị quan gia thả tôi đi, sau khi đệ tử, đệ tử trở về, nhất định sẽ đốt thêm cho hai người chút tiền tài, à không, rất nhiều tiền, đúng vậy, rất nhiều tiền."

Sở dĩ tôi nói như vậy và đề cập đến "tiền tài" là bởi vì bốn chữ "Nhất Kiến Phát Tài" ở trên đầu của Tạ Tất An.

Có một truyền thuyết dân gian nói rằng nếu chẳng may nhìn thấy Tạ Tất An vào nửa đêm.

Chỉ cần dùng tiền đánh hắn, vị Tạ Tất An này sẽ cúi đầu nhặt tiền, sau đó người sống có thể chạy trốn.

Hiện tại, tôi cũng mặc kệ chuyện này có phải là thật hay không, chỉ nghĩ đến việc làm sao để sống sót, vì vậy tôi liền nghĩ đến việc dùng tiền mua chuộc hai người này.

Nhưng tôi vừa dứt lời, quả nhiên ánh mắt của hai vị Vô Thường lão gia ở trước mặt khẽ mở, lộ ra một tia sáng.

Bạch Vô Thường càng trở nên kích động mà nói một câu: "Có tiền?"

Thấy có hi vọng, tôi vội vàng trả lời: "Hai vị quan gia, nhà tôi có mở cửa hàng tang lễ, vàng bạc ở trong nhà nhiều vô số kể, chỉ cần hai vị quan gia bằng lòng thả tôi đi, đệ tử nhất định sẽ báo đáp thật dày.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Tạ Tất An càng thêm vui vẻ, tiếp tục dùng giọng nói âm dương quái khí,, lảm nhảm nói: "Nhóc con, cái này có chút khó làm. Dù sao chúng tôi cũng là người có quy tắc, thân là sứ giả Câu Hồn, Vĩ là người sống thấy chúng tôi đang chấp pháp thì phải giao ra tính mạng, nếu không hai anh em chúng tôi sẽ mất uy tín."

Nói đến đây, Bạch Vô Thường tạm dừng một chút, sau đó nói: "Nhưng mà, bổn âm sai có lòng từ bi, có thể châm chước cho cậu.”

Nghe vậy, tôi lập tức lộ ra vẻ mặt kích động: “Đúng đúng đúng, châm chước châm chước.”

Bạch Vô Thường lè lưỡi dài, cười càng vui vẻ hơn: "Như vậy đi! Nếu cậu đã nói mình là đạo sĩ, vậy thì phải để lại đạo hiệu, để bổn âm sai kiểm tra thêm về thân phận của cậu, xem là tốt hay là xấu, công đức bao nhiêu. Nếu là người tốt! Bổn âm sai cũng có thể mắt nhắm mắt mở, tạm thời tha cho cậu về tội va chạm của ngày hôm nay, nhưng nếu cậu làm chuyện xấu, công đức không đủ, vậy đừng trách bổn âm sai mang cậu xuống địa phủ.”

Loading...