Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 678

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:54:05
Lượt xem: 20

Kết quả là tôi vừa lái, vừa không biết vì sao lại chạy đến một con đường phía sau nội thành, một con đường tương đối hẻo lánh.

Lúc này tôi đã rất đói, nhìn thấy một quầy thịt nướng cách đó không xa cho nên cũng không bỏ qua nữa, trực tiếp lái xe tới đó.

Trong quầy thịt nướng có vài bàn đã có người ngồi, có cả nam lẫn nữ, nhưng chúng tôi không quan tâm, chỉ dán mắt vào các món ăn.

Lão Phong và tôi gọi rất nhiều thịt xiên, bảy tám cái cánh gà, sườn lợn….

Thức ăn được phục vụ rất nhanh chóng, không đầy một lát đã bày ra mấy món trên bàn.

Lão Phong và tôi đều đói muốn chết, cho nên chỉ cắm mắt cắm mũi mà ăn cơm.

Nhưng trong khi cả hai chúng tôi đang thưởng thức bữa ăn của mình thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tứ tung, làm những chiếc túi nilon trên đường kêu lên “chi chi”.

Gió không quá lớn, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều bất giác rùng mình.

Nhưng hành động của lão Phong và tôi đã phải dừng lại bởi vì cơn gió lạnh đột ngột xuất hiện này.

Không chỉ vậy, vẻ mặt của hai người chúng tôi cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

Gió lạnh dần trở nên mạnh hơn, mà loại cảm giác lạnh như băng kia ngày càng nặng nề hơn.

Dường như ngay lúc này, không khí xung quanh đã giảm xuống bảy tám độ vậy.

Một cô gái trẻ ngồi ở bàn bên cạnh không khỏi hắt xì một cái: "A Kiệt, ở đây lạnh quá, chúng ta đừng ăn nữa, đi xem phim đi!"

Người đàn ông ngồi cùng bàn cũng run rẩy: "Được, thời tiết c.h.ế.t tiệt này, nói thay đổi là thay đổi liền!"

Nói xong, người đàn ông và người phụ nữ tính tiền rồi rời đi.

Nhưng khi hai người nam nữ này vừa đứng dậy rời đi, tôi và lão Phong cũng không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, cũng chính là phía bóng tối u ám ở cuối đường.

Bởi vì lão Phong và tôi phát hiện ra, trận gió lạnh này hoàn toàn không phải là một cơn gió lạnh bình thường, mà là một luồng âm khí.

Mà đầu nguồn của âm khí này đến từ bóng tối ở cuối đường kia.

Cả hai người chúng tôi cau mày và nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Gió lạnh vẫn đang tiếp tục thổi, hơn nữa còn càng ngày càng lạnh, thậm chí còn lộ ra một nửa sát khí mơ hồ.

Khoảnh khắc sát khí xuất hiện, vẻ mặt của hai người chúng tôi càng trở nên nghiêm túc hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/678.html.]

Sau đó, mặc dù bản thân vẫn còn tâm trạng để tiếp tục ăn, nhưng tôi vẫn theo bản năng mà cảm thấy lo lắng.

Luồng âm khí này đến bất chợt, hơn nữa còn rất có phương hướng.

Lão Phong và tôi đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, hơn nữa còn xuất phát từ bản năng của một người trừ tà, tôi chậm rãi lấy nước mắt trâu đặc chế từ trong n.g.ự.c ra, chuẩn bị mở Thiên Nhãn.

Về phần những người ở gian hàng thịt nướng, bọn họ đều bởi vì "thời tiết" thay đổi đột ngột không chịu nổi này, lần lượt rời đi.

Hiện tại quầy thịt nướng chỉ còn lại có tôi và lão Phong, cùng với hai người khách đang ngồi ở dưới bóng cây.

Ngoài ra, chỗ này còn có ông chủ của quán thịt nướng đang không ngừng chửi bới xả giận, xoa xoa tay, thỉnh thoảng còn cho thêm than vào lò...

******************

Thời tiết đột ngột thay đổi và xuất hiện âm khí khiến lão Phong và tôi cảm thấy kỳ lạ, thậm chí vào lúc này còn cảm thấy nguy hiểm.

Âm sát khí xuất hiện, hơn nữa còn rất có phương hướng mà lao thẳng về phía quầy thịt nướng nơi chúng tôi đang ngồi.

Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu cho việc chung quanh đây có vật âm tà đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, thậm chí là đang đe dọa chúng tôi.

Tôi lấy nước mắt trâu ra và từ từ bôi lên mí mắt. Sau đó đưa nó cho lão Phong, mà lão Phong cũng nhanh chóng bôi nó lên mắt của mình.

Nước mắt trâu đặc chế có mùi vừa tanh vừa khai rất khó ngửi, nhưng nó có thể giảm bớt dương khí ở trong mắt.

Sau khi mở Thiên Nhãn ra, lão Phong và tôi không chút do dự mà nhìn thẳng vào nơi tối tăm ở cuối con đường.

Kết quả vừa nhìn một cái, một cảnh tượng làm cho người ta phải khiếp sợ đã xuất hiện.

Trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ đang đứng ở đó.

Người phụ nữ kia mặc trên mình một bộ quần áo màu vàng, tóc đen vung vẩy, lúc này chỉ lặng lẽ đứng ở chỗ đó mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Khoảng cách hơi xa cho nên chúng tôi không có cách nào có thể nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Nhưng một thân áo vàng đó lại rất bắt mắt, đủ để thể hiện ra trạng thái của đối phương.

Đây là một lệ quỷ áo vàng, hơn nữa nó còn đang để mắt đến chúng tôi.

“Là nữ quỷ áo vàng!” Tôi thấp giọng nói.

Tôi vừa dứt lời, lão Phong liền bổ sung nói: "Kẻ đến không có ý tốt, xem ra là vì chúng ta mà tới!"

Tôi gật đầu: "E rằng sẽ phải ác chiến một trận với lệ quỷ áo vàng rồi!"

Thực lực thấp nhất của lệ quỷ áo vàng có thể sánh với cảnh giới Đạo sư sơ cấp.

Loading...