Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 676

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:53:33
Lượt xem: 17

 

 

Dù sao thì nữ quỷ này chỉ vô tình, cũng không phải là ác quỷ lệ quỷ gì cả.

Nghĩ tới đây, tôi nói với nữ quỷ: "Nếu đã là như vậy, cô chỉ có thể tiếp tục ở trên nhân gian đợi thêm mấy ngày. Đợi đến giờ thì cô có thể đi xuống đó!"

Nghe tôi nói như vậy, nữ quỷ cũng gật đầu, đồng thời nói: “Hôm nay cảm ơn hai người đã lắng nghe tôi nói nhiều như vậy, nhưng xin hai vị đạo trưởng yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đến gần Đôn Đôn nữa, cũng sẽ không để thằng bé nhìn thấy tôi nữa!”

"Đây là cách tốt nhất! Đối với Đôn Đôn mà nói cũng là chuyện tốt." Tôi nhẹ nhàng nói.

Nhưng tôi vừa dứt lời, nữ quỷ đã liếc mắt nhìn về phía cửa nhà của mập mạp, sau đó nói: “Hai vị đạo trưởng, mặc dù tôi rất thích Đôn Đôn, thậm chí đã có lúc tưởng tượng thằng bé là con trai của tôi. Nhưng hiện tại, tôi có một thỉnh cầu! Xin hai vị đạo trưởng hãy đồng ý giúp tôi!”

Tôi hơi sững sờ: "Yêu cầu gì?"

"Tôi muốn, tôi muốn nói lời tạm biệt với Đôn Đôn. Trước đó tôi đã hứa với Đôn Đôn rằng tôi sẽ chơi với thằng bé vào ngày mai, nhưng bây giờ có vẻ như tôi sẽ thất hứa."

Tôi còn nghĩ là chuyện gì, hoá ra chỉ có như vậy.

Thế là tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đồng ý.

Nếu chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa thì tốt quá rồi.

Sau đó, tôi gõ cửa nhà của mập mạp.

Cửa vừa mở ra, mập mạp đã chui đầu ra ngó dáo dác xung quanh rồi nhìn qua hai chúng tôi, sau đó lo lắng nói: "Hai, hai đạo trưởng, giải quyết xong chưa?"

Tôi hắng giọng: “Trước mắt thì vẫn chưa, ông mở cửa trước đi.”

"Hả! À, mời hai vị đạo trưởng vào!" Tên mập vội vàng nói, sau đó mời hai chúng tôi vào nhà.

Sau khi hai chúng tôi bước vào trong nhà, tên mập rõ ràng đã cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người.

Ông ta rùng mình, vội đóng cửa lại.

Nhưng vừa bước vào phòng, chúng tôi đã thấy Tiểu Bàn Đôn đang xem tivi cùng mẹ.

Lúc này thấy chúng tôi vào nhà, tôi chưa kịp nói gì thì Tiểu Bàn Đôn đã nhảy cẫng lên, chỉ tay về phía sau chúng tôi rồi nói: “Dì ơi, dì ơi!”.

Vừa nói vừa khua tay múa chân.

Lúc vợ và mập mạp nhìn thấy vậy thì khuôn mặt của bọn họ đã tái nhợt vì sợ hãi.

Vợ của mập mạp vội vàng quát lớn: "Làm gì có dì nào? Đôn Đôn, con mau ngồi xuống đi!"

“Dì, là dì, dì ở ngay đó!” Tiểu Bàn Đôn chỉ tay về phía sau chúng tôi.

Đôn Đôn càng như vậy, mập mạp và vợ của ông ta càng sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/676.html.]

Bà Chu có chút kích động, ôm chặt lấy Tiểu Bàn Đôn: "Đôn Đôn, con đừng có dọa mẹ. Ở đó, không có người nào mà!"

Mập mạp cũng hung hăng chỉ vào con trai của mình: "Con trai, con còn dám nói bậy, cha đánh c.h.ế.t con!"

Nói xong, mập mạp chuẩn bị tiến lên muốn ngăn cản con trai nói chuyện.

Nhưng tôi đã túm lấy ông ta rồi nói: "Mập mạp, ông lại đây!"

"Đinh đạo trưởng, anh đừng có cản tôi, tôi phải cho thằng bé hai cái bạt tai, để thằng bé đừng nói bậy!" Mập mạp hung dữ nói.

Nhưng tôi lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Đôn Đôn không có nói bậy, cô Lý đang ở đây, cô ta đến để chào tạm biệt với Đôn Đôn!”

Tôi vừa nói ra lời này, sắc mặt của mập mạp đã thay đổi, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hoảng sợ, suýt chút nữa đã té xỉu.

"Cái gì! Cái gì? Cô ta đang ở đây hả?"

Tôi khẽ gật đầu: "Có chúng tôi ở đây, không sao đâu!"

Nói xong, tôi vỗ vai ông ta một cái.

Tên mập sợ tới mức không nói nên lời, hai mắt mở to, nhìn thẳng vào cánh cửa trống rỗng.

Còn bà Chu đang ngồi ở trên ghế so pha, lúc này cũng đang ôm chặt lấy Đôn Đôn, khuôn mặt của bà ấy tràn đầy sự sợ hãi, nơm nớp lo sợ, cả người run lên bần bật.

Tôi thấy hai vợ chồng mập mạp đang rất sợ hãi, bèn nói với nữ quỷ ở phía sau: “Cô Lý, cô nói đi!”

Nữ quỷ nghe thấy lời nói của tôi, lập tức nở nụ cười về phía Đôn Đôn: "Đôn Đôn, dì phải đi rồi! Con ở nhà nhất định phải nghe lời cha mẹ đó, biết chưa!"

Đôn Đôn căn bản không sợ nữ quỷ, ngược lại còn dùng giọng trẻ con nói với nữ quỷ: "Dì, không phải dì nói ngày mai muốn dẫn Đôn Đôn đi chơi sao?"

"Dì phải thất hứa rồi. Dì sắp đi đến một nơi rất xa rồi!", nữ quỷ nói tiếp.

“Con có thể đi với dì không?” Đôn Đôn tiếp tục.

Nữ quỷ cười nói: "Dì phải đi rất xa, mà nơi đó Đôn Đôn không đi được. Đôn Đôn ngoan, nếu như con không nghe lời, dì sẽ không trở lại!"

Tiêu Bàn Đôn nghe vậy, ủy khuất mà bĩu môi, do dự một chút: "Đôn Đôn nghe lời, Đôn Đôn chờ dì..."

Vừa nói ra lời này, nữ quỷ suýt nữa khóc lên.

Dù sao nữ quỷ đã nói rất rõ ràng, trong lòng cô ta đã coi đứa trẻ hàng xóm này như con trai của mình.

Nữ quỷ cố nén mà gật đầu với Tiểu Bàn Đôn, cuối cùng nói một câu: "Tạm biệt Đôn Đôn.”

Sau đó quay người lại, cơ thể của cô ta vừa đến gần cửa, cả người đã biến thành một làn khói xanh và biến mất.

"Dì! Dì ơi!" Tiểu Bàn Đôn đột nhiên hét lên.

Nhưng nữ quỷ đã sớm rời đi rồi.

Từ đó về sau, cô ta cũng không còn xuất hiện ở trong mắt của Đôn Đôn nữa...

Loading...