Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 605

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:15:30
Lượt xem: 15

Tuy nhiên, câu nói "anh theo tôi trở về đi" của Dương Tuyết thực sự làm tôi có chút khó hiểu, cô ấy thực sự muốn mời tôi đi xem phong cảnh núi Võ Đang thôi sao? Hay là?

Tôi vội vàng lắc đầu, chúng tôi là bạn bè sinh tử, là bạn bè tốt, đừng nghĩ lung tung nữa.

Nhưng vừa mới nghĩ tới đây, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét tức giận của một người đàn ông xa lạ: "Lũ đàn bà thối tha, hoá ra cô ở đây à!"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi thấy một người đàn ông lực lưỡng đi tới cùng với hai tên đàn em trẻ tuổi.

Nổi giận đùng đùng như vậy, rõ ràng là đang tiến về phía chúng tôi.

Tôi và Dương Tuyết cảm thấy hơi khó hiểu, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, cũng không biết người này là ai.

Nhưng Trúc Trúc ở phía đối diện thì khác, sắc mặt của cô ấy đã thay đổi một cách mạnh mẽ, lập tức đứng thẳng dậy.

Đồng thời trên gương mặt của cô ấy cũng lộ ra một nụ cười gượng ép: "Hổ, anh Hổ!"

"Hừ! Cô còn nhận ra tôi sao! Mấy ngày nay muốn tìm cô khó quá nhỉ!" Người đàn ông cường tráng mang theo sự tức giận mà mở miệng nói.

“Anh Hổ, chúng ta có việc thì cứ nói riêng đi, những người này đều là bạn bè của tôi!” Ngữ điệu của Trúc Trúc vội vàng, thậm chí có một tia khẩn cầu.

Kết quả là ngay khi Trúc Trúc vừa nói xong, người đàn ông cường tráng tên là anh Hổ kia đã giáng một cái tát xuống.

“Ba” một tiếng, trực tiếp rơi thẳng vào mặt Trúc Trúc, Trúc Trúc là một phụ nữ nhỏ bé, suýt chút nữa là cô ấy đã bị một cái tát của tên này làm ngã xuống đất.

Thấy vậy, ánh mắt của tôilộ ra sự kinh ngạc, sắc mặt chợt thay đổi.

Tôi và Dương Tuyết lập tức đứng dậy: "Anh làm gì vậy?"

Vừa nói, tôi vừa bước ra khỏi chỗ ngồi của mình và đi về phía anh Hổ.

Anh Hổ thấy vậy thì nhìn tôi đầy khinh bỉ, thậm chí còn không di chuyển.

Sau đó Trúc Trúc vội vàng quay lại và trực tiếp ngăn tôi lại: "Đinh đạo trưởng, Đinh đạo trưởng không sao đâu, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!"

"Trúc Trúc, bọn họ là ai? Tại sao lại ra tay đánh cậu?” Dương Tuyết ở bên cạnh vội vàng hỏi.

Trúc Trúc gượng cười: "Không, không có gì!"

Nói xong lại quay đầu nhìn anh Hổ: "Anh Hổ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng ở trước mặt bạn bè của tôi làm như vậy, giữ thể diện..."

Trong khi nói, Trúc Trúc lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/605.html.]

Mà lúc này, toàn bộ thực khách trong quán thịt dê đều bị động tĩnh ở bên phía chúng tôi hấp dẫn, nhưng tất cả bọn họ đều mang bộ dáng giống như đang xem náo nhiệt.

Mà cái tên anh Hổ kia lại dấy lên một tia cười lạnh: "Thể diện sao? Con chó cái nhà cô mà cũng có thể diện sao?"

Nói xong, anh Hổ hung hăng giơ tay lên, muốn tát Trúc Trúc thêm một cái nữa.

Tôi đứng ở bên cạnh Trúc Trúc, cho nên đương nhiên tôi sẽ không để chuyện như thế này xảy ra thêm lần nào nữa.

Tay nhanh lẹ mắt, thân thể của tôi đột nhiên tiến về phía trước rồi nắm chặt lấy cổ tay của anh Hổ.

Bàn tay lập tức dừng lại cách mặt Trúc Trúc mười centimet, anh Hổ cau mày, muốn rút cánh tay của anh ta ra.

Nhưng sau đó liền phát hiện bàn tay của tôi giống như một cái kìm vậy, hoàn toàn không rút ra được.

"Nhóc con, mày muốn gây chuyện sao? Buông tay ra!"

Vừa dứt lời, anh ta lại giãy giụa vài lần, cùng lúc đó, hai tên đàn em ở phía sau cũng tiến đến và chuẩn bị tấn công tôi.

“Đinh đạo trưởng, Đinh đạo trưởng mau buông tay ra, đừng gây chuyện, đừng gây chuyện, van cầu anh…” Trúc Trúc cầu xin, không ngừng tách ngón tay của tôi ra.

Thấy Trúc Trúc như vậy, tôi cũng hừ lạnh một tiếng rồi buông lỏng tay của mình ra.

Anh Hổ rút cổ tay ra, sờ lên, chỉ cảm thấy cực kỳ đau nhói.

Có lẽ cảm thấy tôi nhất định là một người luyện võ, nếu không thì lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?

Cho nên anh ta không dám làm gì tôi, chỉ hướng về phía tôi rống to một tiếng: "Nhóc con, thích xen vào việc của người khác đúng không? Tiền cô ta nợ tao, mày có trả được không?"

“Tiền gì?” Dương Tuyết vội vàng hỏi.

Anh Hổ xoa cổ tay: "Mẹ nhà nó, người phụ nữ hôi hám này nợ bọn tao cả gốc lẫn lãi là ba vạn tệ."

“Ba vạn?” Dương Tuyết kinh ngạc nhìn Trúc Trúc.

Tôi cũng nhìn lướt qua, thấy Trúc Trúc thật sự cúi đầu: "Mấy ngày trước, mấy ngày trước cha tôi bị bệnh, tôi đã tìm đến bọn họ, mượn của bọn họ ba ngàn tệ."

Vay tiền đi khám bệnh? Ba ngàn trở thành ba vạn. Trong tích tắc, tôi đã hiểu.

Trúc Trúc là gặp phải bọn cho vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, huống chi hiện tại cô ấy còn là một sinh viên, cho dù là một người lớn đã đi làm cũng không thể chịu được mức lãi suất bất thường của bọn cho vay nặng lãi.

"Nhưng bây giờ không phải là ba ngàn. Dựa theo hợp đồng, bây giờ đã là ba vạn! Nếu các người muốn lo chuyện bao đồng, vậy thì lấy tiền ra trả đi! Nếu các người không trả nổi, vậy thì đến KTV làm công chúa* để gán nợ đi…” Người đàn ông cường tráng nói với vẻ mặt hung dữ.

***Công chúa***: cách nói giảm nói tránh của việc làm gái điếm.

Loading...