Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 597

Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:19:30
Lượt xem: 13

Sau khi Phong ca nuốt viên Xích Hồng Âm Đan kia vào bụng thì đã hôn mê trong năm ngày.

Trong năm ngày này, tình trạng sức khỏe của lão Phong cũng không được tốt lắm, ngay cả Độc đạo trưởng cũng không thể làm gì được.

Nhưng có một việc mà tôi vẫn luôn làm theo lời nói khi đó của Phong ca, đó là mỗi ngày đều đút cho cậu ấy uống một chén m.á.u tươi.

Mà chén m.á.u tươi này cũng chỉ là m.á.u của gà và vịt, cho nên cũng không có vấn đề gì.

Nhưng có một chuyện khá kỳ lạ là, mỗi lần cơ thể của lão Phong được bổ sung m.á.u tươi, thân thể của cậu ấy sẽ ổn định trong một đoạn thời gian.

Nhưng chỉ trong chốc lát, thời gian vừa tới thì thân thể của lão Phong lại trở nên lúc nóng lúc lạnh.

Sáng sớm hôm nay, tôi lại chạy đến thăm lão Phong.

Ngay khi vừa đến Bách Thảo Đường, tôi đã thấy Độc đạo trưởng đang ở trong phòng đút cho lão Phong uống m.á.u tươi.

Bởi vì tình hình hiện tại của lão Phong, cho nên đút một nửa thì cơ hồ đều sẽ bị chảy ra một nửa.

Tôi thấy Độc đạo trưởng chỉ có một mình hành động cũng không dễ, cho nên tôi vội vàng chào hỏi: "Độc tiền bối, để con đến đút cho!"

"Tiểu Vĩ à! Cậu đến rất đúng lúc." Độc đạo trưởng cười nói, đồng thời đặt chén m.á.u sang một bên, dùng hai tay đỡ lão Phong đang hôn mê dậy.

Tôi đi thẳng về phía trước, cầm lấy chén m.á.u ở bên cạnh, chuẩn bị mở miệng của lão Phong ra để đút.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, tôi đột nhiên phát hiện mí mắt của lão Phong động đậy.

Trong lòng sửng sốt một lúc, theo bản năng tôi gọi một tiếng: “Lão Phong, cậu tỉnh rồi à?”

Độc đạo trưởng nghe vậy cũng trở nên lo lắng mà đứng dậy, đồng thời cũng có chút run lên.

Lão Phong vốn còn đang nhắm nghiền hai mắt lại, lúc này lại chậm rãi mở ra.

Thấy lão Phong mở mắt, trong lòng của chúng tôi đều vui mừng khôn xiết.

Đã năm ngày trôi qua, cuối cùng thì lão Phong cũng đã tỉnh lại: "Lão Phong, cậu tỉnh rồi!"

Tôi đặt chén m.á.u sang một bên, vừa cười ha hả vừa mở miệng nói.

“Đồ đệ, hiện tại con cảm thấy thế nào?” Độc đạo trưởng cũng lên tiếng hỏi thăm, sau đó là đặt cơ thể của lão Phong dựa vào đầu giường.

Lão Phong mang theo sự mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng động đậy thân thể, sau đó dùng sức nói: "Con, con bị làm sao vậy?"

Trong khi nói, lão Phong cũng chạm vào đầu của mình, có vẻ như rất đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/597.html.]

"Hừ! anh trai của con nuốt sống Xích Hồng Âm Đan, cho nên mới khiến con biến thành như vậy!" Độc đạo trưởng tức giận nói.

Kết quả, thanh âm này vừa mới rơi xuống, trong phòng không biết từ đâu mà vang lên một giọng nói khác: "Ông già hồ đồ kia, ông thì biết cái gì? Không biết gì thì đừng có mà nói tầm bậy!"

Nghe đến đây, cả ba người chúng tôi đều sửng sốt.

Giọng điệu này, đây không phải, không phải là Phong ca – Hàn Tuyết Phong đang nói chuyện sao?

“Hàn Tuyết Phong?” Lão Phong là người đầu tiên kinh ngạc hỏi, nhìn xung quanh.

Độc đạo trưởng và tôi nhìn lão Phong với vẻ mặt khiếp sợ, ngạc nhiên không thôi.

Bởi vì lão Phong có cơ thể đặc biệt, cho nên trong cơ thể của cậu ta có hai hồn phách.

Mỗi lần chỉ có thể xuất hiện một hồn phách, hồn phách còn lại sẽ bị áp chế ở trong cơ thể, không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, nhiều nhất là hai hồn phách này chỉ có thể giao tiếp với nhau mà thôi.

Nếu muốn đi ra và nói chuyện như vậy, nhất định phải trấn áp hồn phách còn lại và kiểm soát cơ thể thì mới có thể làm được.

Nhưng bây giờ, giọng nói đó rõ ràng là của Phong ca.

Nhưng vấn đề là, lão Phong rõ ràng là người khống chế thân thể, còn đang giao lưu với chúng tôi, cũng không bị áp chế, vậy tại sao hồn phách của Phong ca lại có thể xuất hiện như vậy được?

Trong lúc nhất thời, cả tôi và Độc đạo trưởng đều không kịp phản ứng lại.

Nhưng giọng nói của Phong ca vẫn tiếp tục vang lên: "Đừng ngạc nhiên, một lúc nữa sẽ khiến mấy người càng căng thẳng hơn nữa đấy!"

Giọng điệu của Phong ca nhuốm màu kiêu ngạo, hay nói đúng hơn là phách lối.

Lời vừa dứt, chúng tôi chỉ cảm thấy một luồng âm khí đột nhiên phát ra từ cơ thể lão Phong.

Không chỉ như vậy, thân thể của lão Phong cũng vô thức vặn vẹo, tựa hồ cảm thấy có chút không thoải mái.

“Hàn Tuyết Phong, anh, anh đang làm gì?” Vẻ mặt của lão Phong tràn đầy kinh ngạc, lấy tay gãi gãi cổ, tựa hồ khó chịu đến cực điểm.

"Làm gì! Chờ một hồi nữa không phải cậu sẽ biết sao!"

Phong ca vừa mới nói ra câu này, Độc đạo trưởng và tôi đã nhìn thấy một cái bóng mờ xuất hiện từ đỉnh đầu của lão Phong.

Ngay khi hư ảnh này vừa mới xuất hiện liền đáp xuống trước mặt chúng tôi.

Hư ảnh đó nhanh chóng đông đặc lại, nhưng trong nháy mắt liền hoá thành bộ dạng của một con người.

Người đàn ông mặc đồ màu trắng, trên khuôn mặt mang theo sự kiêu ngạo.

Ngoại hình của người đó trông không khác gì lão Phong, gần như có thể nói là được tạc ra từ cùng một khuôn mà ra.

 

Loading...