Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 578

Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:06:51
Lượt xem: 23

Phần ân tình này, tâm ý này, đã làm tôi rất cảm động.

Sau khi trở về tôi nhất định phải tranh thủ thời gian đi thăm  Thượng Quan Thư, cảm ơn cô ấy, cùng lắm thì tiếp tục bị cô ấy "hành hạ" một đêm..

Khi biết được chân tướng thì tôi cũng từ từ thở ra.

Mà Vương Bảo Thành lại cười tủm tỉm nói với tôi: "Đinh lão đệ thật có phúc khí đấy! Có thể cưới được  Thượng Quan tiểu thư."

Đột nhiên tôi nghe thấy một câu như vậy, trong lòng tôi vừa vui cũng vừa lúng túng.

Vui chính là, tôi thấy mình thực sự thích nữ bạo long này.

Nhưng lúng túng chính là, cũng bởi vì nữ bạo long này ở trước mặt người khác và sau lưng người khác là hai dạng khác nhau.

Đặc biệt là đối với tôi, vừa hung dữ vừa tàn bạo.

Nhưng tôi vẫn cười cảm ơn, không nói nhiều về chuyện này.

Đằng ngưu nhìn thời gian cũng không còn sớm, mọi chuyện ở đây đều đã giải quyết ổn thỏa nên muốn rời đi.

Chuyện nên hỏi cũng đã hỏi, cũng biết được nguyên do bên trong. Tôi cũng không ngăn cản họ, để họ rời đi, ngày khác sẽ đến cửa thăm hỏi.

Sau đó, Đằng Ngưu và Vương Bảo Thành chắp tay với tôi, liền xoay người đi vào trong đêm tối.

Đi được vài bước, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tuy rằng tôi không thể suy đoán ra được thực lực của hai người bọn họ mạnh đến mức nào, nhưng từ cách họ đối phó với nữ quỷ áo đỏ thì đạo hạnh của hai người họ thấp nhất cũng cao hơn nữ quỷ áo đỏ một bậc.

Nói cách khác, đạo hạnh của hai quỷ, thấp nhất cũng đạt tới cảnh giới Đạo Vương phía trên Đạo Quân.

Đây có thể nói là đạo hạnh tương đối khủng bố, bởi vì sư phụ và đám người Độc đạo trưởng, cũng chỉ là Đạo Sư đỉnh phong.

Hơn nữa trước kia tôi từng nghe Độc đạo trưởng nói qua, cho dù là những danh môn đại phái, thế gia truyền thừa, người đạt tới cảnh giới Đạo Vương cơ hồ đều là một số nhân vật cấp trưởng lão, đều là người có một chút danh tiếng trong nghề của chúng tôi.

Nhưng Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu, lại có tu vi như vậy, đúng là kinh khủng.

Nhưng từ một hướng khác, họ là những người đứng đầu một phương, có đạo hạnh như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.

Trái lại nhìn bản thân mình còn yếu kém như vậy. Đạo hạnh chẳng qua chỉ là cảnh giới Đạo Sĩ, so với họ, cũng chỉ là tay mơ trong tay mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/578.html.]

Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định khi trở về sẽ tiếp tục khổ luyện, tăng nhanh tu vi của bản thân.

Tôi cũng không dừng lại, mà đón gió lạnh, xoay người đi về hướng của tòa nhà ký túc xá trong công trường...

*************************

Chuyện lệ quỷ trên công trường hiện giờ đã chấm dứt.

Không chỉ thấy được sức mạnh cường đại của nữ quỷ áo đỏ mà còn thấy được sự lợi hại của quỷ đầu lĩnh ở bốn phương.

Nhưng quan trọng hơn là chúng tôi đã lấy được âm đan của quỷ áo đỏ.

Chỉ cần có được thứ này thì bên chỗ Phong ca cũng có lời giải thích.

Từ nay về sau quyền khống chế cơ thể của lão Phong cũng sẽ không còn bị uy hiếp. Về sau lão Phong cũng sẽ không còn lo lắng.

Đương nhiên, đồng thời cũng giải quyết xong ủy thác của Tiểu Mạn.

Kể từ đó, Tiểu Mạn không chỉ có thể tiếp tục xây dựng ở đây mà còn giúp những người bình thường không có tiền mua được nhà giá rẻ và có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà công ty giao cho cô ấy.

Bây giờ xem ra, giải quyết nữ quỷ là một công nhiều việc, tất cả đều vui vẻ.

Chỉ là quá trình này thật sự rất nguy hiểm, hiện tại n.g.ự.c của tôi rất đau, e rằng đã bị nội thương, sau khi trở về phải dưỡng thương một thời gian.

"Phong đạo trưởng, Dương đạo trưởng, các người thật sự là thanh niên tuổi trẻ tài giỏi đầy triển vọng.

“Không chỉ trẻ tuổi, đạo hạnh lại còn rất cao, giống như mặt trăng ở trên trời, tương lai là một ngôi sao mới...”

Phương Trường Giang không ngừng khen tặng và tâng bốc. Đừng nói đến lão Phong và Dương Tuyết, cấp trên của anh ta là Tiểu Mạn nghe được những câu như này cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cũng chính vào lúc này, mọi người thấy tôi vào nhà đều quay đầu nhìn lại, người nào cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Đinh Nguyên Bảo, cậu đã trở lại!" Tiểu Mạn nhất thời kích động trực tiếp gọi ra cái tên này.

Tôi cũng không để ý, chỉ thản nhiên cười: "Ừ, mọi việc đều đã giải quyết xong, ngày mai mọi người có thể tiếp tục làm việc!"

"Đinh đạo trưởng mau vào trong ngồi, các vị đạo trưởng đúng là có bản lĩnh. Không nghĩ tới chuyện phiền phức quấy nhiễu chúng tôi nhiều ngày nay, mà ba vị chỉ cần nửa đêm là đã giải quyết xong! Phương Trường Giang nói lớn một tiếng rồi vội vàng rút ra một cái ghế bảo tôi ngồi xuống.

Lúc này tôi cũng có chút mệt mỏi nên cũng không khách sáo mà đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, cũng không để ý tới cái tên nịnh hót Phương Trường Giang này.

"Đinh Vĩ, đều tiễn đi hết rồi sao?" Dương Tuyết không nói rõ nhưng tôi biết cô ấy đang nói cái gì và khẽ gật đầu: "Đã tiễn đi rồi! Yên tâm đi!”

 

Loading...