Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 497

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:47:27
Lượt xem: 25

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt một cái đã qua hơn mười ngày.

Trong hơn mười ngày qua, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ luyện kiếm, luyện đến tay chân rụng rời, nhưng đổi lại chiêu kiếm sớm đã được luyện vô cùng thuần phục, sử dụng cũng không có vấn đề gì.

Không chỉ có như thế, thỉnh thoảng lão Phong còn đến đây đánh mấy chiêu với tôi.

Còn không cần phải nói, từ lúc học được chiêu kiếm này, sức chiến đấu sau khi sử dụng kiếm gỗ đào thực sự đã cải thiện rất nhiều, khả năng phối hợp của cơ thể cũng trở nên tốt hơn.

Không chỉ có như thế, quan trọng nhất là, tôi phát hiện trong khoảng thời gian này, đạo khí trong cơ thể của chính mình thế mà lại tăng lên.

Liền trong ngày hôm qua, tôi đã đột phá bình cảnh của đạo sĩ trung kỳ và đạt tới đạo sỉ đỉnh phong.

Sư phụ rất kinh ngạc, ông ấy nói tôi là một hạt giống tốt, có thiên phú tuyệt vời trong việc tu hành.

Còn nói, nếu với tốc độ phát triển này của tôi, nói không chừng đến cuối năm sau, tôi có thể đạt tới cảnh giới của một đạo sư.

Nhưng tôi đã nhiều lần trải qua sinh tử, hiểu rất rõ tầm quan trọng của sức mạnh và đạo hạnh, vì vậy tôi vẫn luôn chán ghét đạo hạnh của chính mình không đủ.

Tôi ghét bỏ sự chậm chạp này, liền hỏi sư phụ có biện pháp nào có thể nhanh hơn không, kết quả tôi đã bị sư phụ mắng cho một trận.

Theo như lời sư phụ nói, bên dưới cảnh giới đạo sư là cả một quá trình đặt nền móng, tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên, bằng không đối với việc tu hành ngày sau đều không có bất kỳ chỗ nào tốt.

Ông ấy còn nói, thời điểm ông ấy còn trẻ để có thể tu luyện từ đạo sĩ lên đến cảnh giới đạo sư, ước chừng mất khoảng hai năm.

Nhưng tôi chỉ mất nửa năm, trước đó không biết gì đến luyện khí, đến bây giờ cũng đã là đạo sĩ đỉnh phong, tốc độ tu luyện này đã rất kinh người rồi.

Khuyên tôi đừng nóng vội, hãy bước từng bước một.

Dù sao thì tốc độ tu luyện của tôi cũng đã rất nhanh rồi, bảo tôi đừng quá để ý chuyện này, miễn cho rối loạn tinh thần.

Ngoại trừ đạo hạnh ra thì trong hơn mười ngày qua mọi thứ đều tăng lên và cũng không có chuyện gì khác phát sinh.

Tên Trương Tử Đào đã chạy trốn cũng không có xuất hiện, thậm chí cũng chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/497.html.]

Đồng thời chúng tôi cũng thăm hỏi Tình Minh Tuyết, giờ đây cô ấy đã khôi phục lại cuộc sống bình thường cũng không có gặp bất kỳ vấn đề gì.

Còn ở trong điện thoại ngàn lần cảm ơn chúng tôi, còn nói gần đây cô ấy và Ngô Huệ Huệ vừa hợp tác với một đoàn phim, còn nói chúng tôi có rảnh thì đi tới phim trường để thăm cô ấy.

Trong nửa tháng gần đây tôi có chút rãnh rỗi, cũng không có ra ngoài làm việc, cũng không nhận được công việc nào bên ngoài, nói chi đến hoa hồng, bao lì xì tôi cũng không có.

Sư phụ giống như câu nói vắt cổ chày ra nước, ngoại trừ tiền lương bên ngoài, muốn tìm sư phụ lấy tiền thật sự như muốn mạng của ông ấy vậy, hai mắt của ông ấy có thể trừng to đến mức giống với lồng đèn lớn.

***vắt cổ chày ra nước***: người keo kiệt, bủn xỉn.

Nhìn vào lịch, chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày 11 tháng 11.

Nhưng tiền trong tay tôi lại không đủ để thanh toán hết giỏ hàng, tôi đang suy nghĩ có nên tìm lão Phong mượn chút tiền để vượt qua khó khăn trước mắt hay không.

Ngay lúc tôi đang cau mày, vẻ mặt muốn khóc tới nơi, đột nhiên xuất hiện giọng nói của một người đàn ông xa lạ lọt vào tai tôi: “Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải là cửa hàng của Đinh Thân Mật, Đinh đạo trưởng không?”

Một giọng nói chợt xuất hiện, kéo tôi trở về hiện thực.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi phát hiện người lên tiếng là một người đàn ông trung niên.

Dáng người của người đàn ông trung niên này thuộc dạng trung đẳng, trang phục nhẹ nhàng thoải mái, tóc chải gọn gàng, ngoài ra còn phối thêm một chiếc kính gọng vàng, trông khá lịch lãm.

Người này trông rất lạ mặt, lại còn trực tiếp tới cửa hàng của chúng tôi tìm sư phụ tôi. Theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn 80% là khách hàng có việc nhờ nên tìm tới cửa.

Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền lễ phép cười nói: “Đúng vậy, đó là sư phụ của tôi. Không biết ông tìm sư phụ tôi có chuyện gì?”

“Ồ! Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được rồi!” Người đàn ông trung niên lập tức vui mừng, ngay sau đó liền quay đầu hướng về phía ngoài cửa lên tiếng nói: “Tìm được rồi, chính là nơi này!”

Nói xong, người đàn ông trung niên có chút kích động, lại lần nữa đối lên tiếng nói với tôi: “Tiểu đạo trưởng, xin hỏi, xin hỏi sư phụ của cậu đang ở đâu? Tôi có việc gấp cần tìm ông ấy, muốn nhờ ông ấy giúp đỡ!”

“Sư phụ của tôi vừa ra ngoài, ông có việc gì có thể nói với tôi trước! Nếu là tình huống thật sự khẩn cấp, tôi lập tức tìm sư phụ trở về!” Tôi chậm rãi lên tiếng.

Về phần sư phụ, lúc này chắc đang ở lò hỏa táng uống trà chơi cờ với lão Tần gia.

Loading...