Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 482

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:37:57
Lượt xem: 22

Chờ trong gió lạnh lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được tên yêu đạo này.

Thế nhưng điều làm cho tôi trăm triệu lần không nghĩ tới chính là vừa mới gặp mặt, đối phương lại cho tôi một "bất ngờ" lớn như vậy.

Người này, lại biết tên của tôi.

Phải biết rằng chúng tôi ở trên wechat, chỉ nói một vài câu ít ỏi mà thôi, thậm chí tài khoản wechat này còn là một tài khoản nhỏ.

Đối phương căn bản không có hỏi tới tên của tôi nên làm sao có thể biết tôi?

Nhưng ngoại trừ điều này, tôi còn mơ hồ phát hiện ra giọng nói của người này dường như tôi đã nghe qua ở nơi nào đó, khiến cho tôi có một loại cảm giác quen thuộc.

Nhưng trong lúc nhất thời tôi lại không nghĩ ra chỉ có thể lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cùng khiếp sợ. Người đàn ông mặc áo choàng đen thấy tôi ngây người tại chỗ thì cười “Ha ha ha” vài tiếng quỷ dị. Sau đó mở miệng nói: “Cái đầu trọc của cậu, lúc vừa mới nhìn thấy tôi còn chưa có nhận ra! Không ngờ thật là cậu!”

Đối phương nói như thế, lòng bàn tay của tôi đều đã toát mồ hôi.

Nhưng giọng nói của người này khàn khàn và trầm thấp. Tôi thật sự không nghĩ ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

Nhưng đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

Tôi hít sâu một hơi, cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng nói với người áo đen này: "Ngài chính là Trương đạo trưởng?”

"Ha ha ha, tôi đương nhiên là Trương đạo trưởng. Tôi không chỉ biết tên của cậu mà tôi còn biết cậu là người trừ tà!"

Lúc này, thân phận của tôi đột nhiên bị bại lộ, tôi không khỏi lo lắng.

Nếu đối phương đã nhìn thấu mọi chuyện, hành động của chúng tôi đêm nay chẳng phải là vô ích rồi sao? Và cũng có thể đã rơi vào bẫy của đối phương?

Trong lòng tôi xuất hiện một tia lo lắng. Có chút lo lắng kế hoạch của chúng tôi đã bại lộ.

Kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy.

Vốn dĩ tôi định giả vờ thông qua giao dịch để tới gần tên yêu đạo. Sau đó đột nhiên ra tay đánh cho tên này trở tay không kịp.

Sau đó lại ra hiệu cho sư phụ và những người khác hành động. Bốn phía vây kín tên yêu đạo này.

Tôi trầm mặc: "Sao ngài biết những chuyện này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/482.html.]

Nghe vậy người mặc áo đen chậm rãi giơ tay kéo xuống mũ trùm kín ở trên đầu đồng thời mở miệng nói: “Bạn học cũ, còn nhớ rõ tôi không?"

Nói xong, người áo đen cởi mũ để lộ khuôn mặt dưới lớp áo đen.

Cũng ngay lúc này, mây đen trên trời đã dời đi một ít, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Khoảng cách năm mét cũng không xa. Tuy rằng vẫn nhìn không rõ lắm. Nhưng vẫn có thể thấy rõ phần lớn tướng mạo của một người.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt kia thì đã sửng sốt một chút.

Người này, tướng mạo của người này sao lại giống Trương Tử Đào như vậy?

Không, không phải giống. Người này gọi tôi là bạn học cũ. Đúng vậy, người này chính là Trương Tử Đào.

Chính là người bạn đã mắc bệnh nan y trong buổi họp lớp ở khách sạn Hoàng Triều. Trước đó đã gia nhập vào tổ chức Mắt Quỷ, tu luyện tà pháp, vào ngày mười lăm cần uống m.á.u người nhưng cuối cùng lại ăn tim của bạn học vào đêm hôm đó.

Thật sự là không nghĩ tới, mấy tháng không gặp. Tên này vậy mà đầu cơ trục lợi lên trên người tiểu quỷ, hơn nữa chúng tôi còn gặp nhau ở nơi này thêm lần nữa.

Trong lòng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, tâm tư mênh mông, cuối cùng lại thì thào lẩm bẩm: "Trương Tử Đào..."

"Ha ha ha, không sai, chính là tôi. Sau khi từ biệt ở khách sạn, gần đây cậu có khỏe không? Đúng rồi, không phải cậu là người trừ tà sao? Tại sao cũng muốn mời tiểu quỷ? Đã như vậy, tôi sẽ giảm giá cho cậu, mười hai vạn, à không, chỉ cần tám vạn tệ, như thế nào?"

Chỉ là giọng nói của cậu ta đã thay đổi so với trước, giọng nói càng khàn và trầm hơn, khiến tôi lần đầu nghe thấy cũng không phân biệt được.

"Hừ! Ai mà thèm tiểu quỷ của mày chứ? Hôm nay tao đến đây chỉ để diệt trừ mày, yêu đạo." Tôi lạnh lùng nói.

“Ha ha ha! Tôi có nghe nhầm không? Với đạo hạnh của cậu mà muốn thoát diệt trừ tôi ư? Tôi bây giờ cũng không phải là tôi của vài tháng trước." Vẻ mặt của Trương Tử Đào đầy khinh thường nói.

“Hừ! Không thử làm sao biết?”

Nói xong, tôi đã từ trong túi kiếm rút ra kiếm gỗ đào.

Trương Tử Đào thấy tôi lấy ra kiếm gỗ đào, lại khoát tay áo: "Không không không, Đinh Vĩ, tôi không muốn đánh nhau với cậu cũng không muốn g.i.ế.c cậu!”

“Có ý gì?”

"Tôi là một người luôn nhớ tới tình cũ. Lần trước ở khách sạn, tôi g.i.ế.c Chu Quý là bởi vì không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì túi m.á.u mà tôi mang theo bên mình đã rơi mất. Dù sao, tên nhãi Chu Quý kia kiêu ngạo và ngang ngược như vậy thì c.h.ế.t cũng đáng."

"Nếu chúng ta đều đã bước chân vào Đạo gia, không bằng chúng ta hợp tác đi. Chỉ cần cậu đi theo tôi thì nhậu nhẹt chơi bời, trái ôm phải ấp, hoàn toàn không thành vấn đề. Mà quan trọng nhất chính là chúng ta sẽ không vào luân hồi, có thể trường sinh bất tử. Cậu suy nghĩ cho kỹ đi trường sinh bất tử là một chuyện kỳ diệu cỡ nào, cậu thấy thế nào?"

Loading...