Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 363

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:27:17
Lượt xem: 19

Tôi chậm rãi mở to mắt, phát hiện người kêu tôi chính là Ngô Huệ Huệ.

Thấy Ngô Huệ Huệ, tôi chậm rãi ngồi dậy: “Ngô Huệ Huệ, các người đã tới rồi à!”

Tôi uể oải há miệng dụi dụi mắt, cảm thấy buồn ngủ kinh khủng.

Vừa dứt lời, Trương đạo diễn đã cười nói: “Ha hả, Đinh đạo trưởng, tôi nghe Huệ Nhi nói, nơi này đã thanh tịnh, đúng không?”

Tôi gật gật đầu: “Ừm! Đúng vậy, về sau nơi này sẽ không xảy ra chuyện nữa, các người cứ an tâm mà đóng phim đi!”

Vừa dứt lời, Trương đạo diễn và Ngô Huệ Huệ cùng một số nhân viên trong đoàn phim, đều có chút hưng phấn.

Sau đó, tôi và Dương Tuyết đã trò chuyện với bọn họ vài câu và nói về những thứ trong căn phòng này.

Tất nhiên, nói nhiều cũng vô ích nên tôi chỉ nói vài lời về những gì đã xảy ra.

Dù vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều mở to hai mắt và khuôn mặt của bọn họ cũng thay đổi vì kinh ngạc.

Sau khi trấn an bọn họ, tôi và Dương Tuyết cũng dự định rời khỏi đây.

Tôi duỗi người, liền nói với Trương đạo diễn và Ngô Huệ Huệ: “Công việc đã xong, chúng tôi cũng nên đi!”

“Đinh Vĩ, Dương tiểu thư. Buổi tối tôi mời hai người ăn cơm nha?”

Dương Tuyết chỉ cười khẽ, không nói chuyện.

Tôi thì lắc lắc đầu: “Không ăn cơm đâu, quá mệt mỏi, còn phải trở về ngủ bù! Mọi người cứ an tâm làm việc đi!”

Nói xong, tôi và Dương Tuyết liền đi về phía trước.

Nhưng mới đi được hai bước, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện hai hồn phách của người trong đoàn phim.

Cho nên, tôi một lần nữa xoay người nói với Trương đạo diễn: “Trương đạo diễn, tôi có một thứ ở đây, ông cầm đi!”

Nói xong, tôi lấy trong quần áo ra hai cái túi thơm nhỏ và ném nó cho Trương đạo diễn.

Trương đạo diễn nhìn thấy túi thơm nhỏ, vẻ mặt mơ hồ, không biết là vật gì: “Đinh, Đinh đạo trưởng, đây là?”

Không đợi tôi trả lời, Dương Tuyết đang đứng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Quỷ hồn của đồng nghiệp các người!”

“Cái gì? Quỷ, quỷ hồn?” Trương đạo diễn hét lớn, sắc mặt thay đổi, đồng thời ném túi thơm nhỏ trong tay xuống đất, suýt chút nữa ngất xỉu.

***************

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/363.html.]

Theo tiếng thét kinh hãi của Trương đạo diễn, chỉ suýt chút nữa thôi túi thơm trên tay ông ta đã rơi xuống đất.

Cũng may là tôi tinh mắt và nhanh tay nên đã chộp được.

Đồng thời, tôi nói với Trương đạo diễn đang hoảng sợ: "Đừng căng thẳng, trong cơ thể của mỗi người chúng ta đều có linh hồn, sau khi c.h.ế.t chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ, không có gì phải sợ!"

Mặc dù tôi đã nói như vậy nhưng cũng không thể làm cho mọi người bình tĩnh lại ngay được.

Có một vài diễn viên đã lùi lại một bước, ai cũng hận không thể tránh xa cái túi thơm kia.

Trương đạo diễn cũng nuốt nước miếng, sau đó có chút khẩn trương nói: "Cái này, túi thơm này, thật sự, thật sự là đám người Tiểu, Tiểu Long sao?"

Tôi sững người một lúc, làm sao tôi biết tên của bọn họ? Tôi liền nghe được người khác miêu tả một chút về bộ dáng của bọn họ.

Sau khi nghe xong, Trương đạo diễn cũng nhanh chóng xác định ai là kỹ sư ánh sáng và ai là diễn viên.

Đồng thời, tôi nói với Trương đạo diễn và những người khác: "Hồn phách của bọn họ đã bị giam cầm ở đây, tối hôm qua chúng tôi đã giải cứu bọn họ. Lúc còn sống bọn họ cũng là thành viên trong đoàn phim của các người, vì vậy, hiện giờ các người nên giúp đỡ bọn họ. Đưa hồn phách của bọn họ trở lại mộ của mình, để bọn họ có cơ hội được chuyển kiếp làm người!"

Vừa nói, tôi vừa đưa túi thơm qua.

Trương đạo diễn có chút khẩn trương, nhưng ông ấy vẫn nhận lấy, cẩn thận cầm trên tay.

Cuối cùng chuyện này cũng đã xử lý xong, tôi không muốn chậm trễ ở lại đây thêm nữa.

Vì vậy tôi đã vẫy tay với mọi người: "Mọi người phải làm ra một bộ phim hay, tôi sẽ xem bộ phim đó ngay khi nó được phát hành!"

Nói xong, tôi và Dương Tuyết liền quay người đi thẳng ra ngoài biệt thự.

Nhưng vừa mới ra khỏi biệt thự, Ngô Huệ Huệ đã đuổi theo: “Đinh Vĩ, Dương tiểu thư, đợi đã…”

Đột nhiên nghe thấy Ngô Huệ Huệ gọi hai người chúng tôi lại, tôi thấy khá khó hiểu, liền quay người lại.

Dương Tuyết lập tức nói:“Còn có chuyện gì sao?

Ngô Huệ Huệ khẽ mỉm cười, sau đó lấy ra một phong bì đưa cho chúng tôi: “Dương tiểu thư, Đinh Vĩ, đây là một chút phí vất vả ( thù lao ) của đoàn phim chúng tôi, mong hai người nhận lấy.”

Tôi nhìn lướt qua phong bì thì thấy khá dày, ít nhất cũng từ ba đến năm ngàn.

Tôi sửng sốt một chút, cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy: "Được! Vậy chúng ta nhận!"

Ngô Huệ Huệ thấy tôi nhận lấy phong bì, cô ấy gật đầu cười nói: "Số tiền cũng không nhiều, mong hai người thứ lỗi. Lần này rất cảm ơn hai người, nếu không có hai người, bộ phim của tôi thật sự sẽ thất bại mất!"

"Không sao đâu, dù sao đây cũng là việc mà tôi nên làm! Mong rằng sau này cô đừng yêu cầu tôi làm việc này nữa!" Tôi cười nói.

Ngô Huệ Huệ cũng nở một nụ cười, trông khá vui vẻ.

Loading...