Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 354

Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:17:47
Lượt xem: 28

"Hơn nữa lại không có người hướng dẫn chiêu hồn, một khi xa nhà sẽ không tìm được đường về, lâu dần sẽ mất đi lý trí, cuối cùng biến thành cái xác không hồn, chỉ có thể mãi mãi lang thang ngoài đường!"

Điều tôi nói là sự thật, không sai chút nào. Sau khi nghe điều này, hai con quỷ cũng hơi sửng sốt.

Thấy đối phương không nói gì, tôi tiếp tục bổ sung: “Thế này nhé, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?”

"Giao dịch? Giao dịch gì?" Nam quỷ đột nhiên nói.

Thấy nam quỷ bị dụ, trong lòng tôi rất vui vẻ, tiếp tục nói: "Chúng mày thả bọn tao đi, bọn tao có thể cho chúng mày hai sự lựa chọn, một là đưa chúng mày vào luân hồi. Đương nhiên, nếu như chúng mày không muốn vào luân hồi, bọn tao cũng có thể tìm nơi xây mộ, lập bài vị cho chúng mày."

"Đương nhiên, tiền đề là chúng mày phải rời khỏi căn nhà này! Sau này sẽ không làm hại bất luận người nào, như vậy bọn tao cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau này cũng sẽ không quấy rầy. Bằng không, cho dù là chúng ta đạt được thỏa thuận, những người trừ tà khác cũng sẽ đến ngôi nhà này, sẽ gây rắc rối cho cả chúng mày. Mày có nghĩ vậy không?”

Tôi mở miệng nói, vốn tưởng rằng nói đến đây thì sẽ xong xuôi, hơn nữa tôi còn chịu bỏ tiền xây mộ, điều kiện như vậy cũng đủ hào phóng đi?

Nhưng ai biết vừa dứt lời, nam quỷ đã nổi giận: "Giao dịch chó má gì vậy, nói đến cùng cũng là muốn bọn tao thả chúng mày, sau đó rời khỏi nhà của mình! Cái này cũng gọi là giao dịch sao? Đó là một giao dịch chó má."

"Nói thật với mày, anh em tao đã dùng hết số tiền tiết kiệm được để xây dựng ngôi nhà này để hưởng phúc. Chính là vì để sau khi c.h.ế.t có chốn dung thân! An an nhàn nhàn mà sống với nhau. Mày lại kêu bọn tao rời khỏi đây đi vào luân hồi, còn sống trong khu mộ chỉ có một hai mét vuông? Biến mẹ mày đi!"

Nam quỷ có vẻ rất khó chịu, bóp cổ tôi, siết chặt đến mức tôi khó thở.

Nữ quỷ trầm mặc hồi lâu cũng đột nhiên lên tiếng: "Anh à, đừng nói nhảm với bọn chúng nữa, g.i.ế.c bọn chúng là xong chuyện, nếu thật sự có người tới báo thù, chúng ta trốn ra phía sau núi!"

Nghe đến đây, tôi hơi sửng sốt.

Đồng thời tôi cũng không ngờ căn nhà có vấn đề về phong thủy này là do hai anh em bọn chúng xây lên cho mình dùng. Trên đời này còn có chuyện như vậy.

Chẳng phải Trương đạo diễn nói chủ nhân của ngôi nhà này đã di cư rồi sao?

Choáng nha, bây giờ xem ra, di cư cái rắm chó, chủ nhà đang làm quỷ ở chỗ này.

Giao dịch thất bại, đối phương định g.i.ế.c tôi và Dương Tuyết, điều này khiến tôi cảm thấy hơi choáng váng trong vài giây.

Chống cự ngay, hay cố tìm cách tiếp tục kéo dài thời gian và tìm kiếm cơ hội?

Một khi tôi ra tay, nữ quỷ nhất định sẽ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Dương Tuyết. Tôi thoát được, nhưng Dương Tuyết sẽ chết.

Nhưng nếu tôi không hành động, cả hai chúng tôi đều sẽ chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/354.html.]

Tôi muốn tìm cách vẹn cả đôi đường, nhưng thời gian không cho phép, và hai con quỷ này cũng không cho tôi cơ hội.

Cùng lúc đó, khuôn mặt của hai con quỷ đã trở nên lạnh lùng, lộ ra răng nanh và chuẩn bị ra tay.

Tim tôi cũng nhấc lên cổ họng, vô cùng rối rắm.

Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy Dương Tuyết, người hoàn toàn bất động và đang bị nữ quỷ khống chế, lúc này hơi cử động, thậm chí còn chớp chớp mắt nhìn tôi...

**********

Trong lúc lòng của tôi rối loạn, bỗng nhiên tôi nhìn thấy Dương Tuyết đang chớp chớp mắt với tôi.

Nhìn thấy điều này, tôi cảm thấy tinh thần chấn động.

Dương Tuyết đã thức tỉnh, nhìn tình hình này thì cô ấy đã khôi phục ý thức.

Nhưng còn chưa kết thúc, trong lúc tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tôi còn nhìn thấy tay phải của Dương Tuyết, đang vẽ mấy chữ với tôi, sau đó kết ra một cái kiếm chỉ, sau đó duỗi thẳng năm ngón tay, lần lượt rút lại một ngón tay.

Thấy vậy, trong lòng tôi lập tức hiểu ra.

Dương Tuyết đang ra hiệu cho tôi động thủ, ý kia chính là, năm giây đếm ngược.

Năm, bốn, ba……

Vốn dĩ tôi đang thấp thỏm bất an, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vừa nãy tôi cứ nghĩ phải làm thế nào mới có thể tìm ra biện pháp đẹp cả đôi bên, tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể để cả hai người đồng thời thoát thân, cho nên chậm chạp không có động thủ.

Thẳng đến lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.

Dương Tuyết đã thoát khỏi sự khống chế của lệ quỷ, khôi phục tâm trí, cũng chủ động ra hiệu cho tôi ra tay, vậy chứng minh cô ấy không có việc gì, hơn nữa cô ấy vẫn có thủ đoạn để tự bảo vệ mình.

Đạo hạnh của Dương Tuyết còn cao hơn tôi, cô ấy ra hiệu như thế, tự nhiên là đã có biện pháp thoát khỏi sự trói buộc của nữ quỷ kia.

Cho nên, tôi không có bất luận do dự gì, trực tiếp gật đầu với Dương Tuyết.

Ngón tay của Dương Tuyết vẫn còn đang đếm ngược, mà hai con quỷ kia hoàn toàn không để ý, bọn chúng vẫn đang trong niềm vui chiến thắng.

Loading...