Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 344

Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:14:24
Lượt xem: 26

Ý gì đây? Muốn tôi ngã c.h.ế.t luôn ở đây à?

Sắc mặt của tôi rất tệ, lập tức lấy ra nước mắt trâu lau mắt ngay tại chỗ.

Chuyện này đã quá rõ ràng, dùng miệng không được thì dùng sức mạnh vậy.

“Tôi muốn xem thử những thứ dơ bẩn các người có thể làm được gì!” Tôi hét vào căn phòng một tiếng và mở mắt ra.

Không những thế, tôi còn rút kiếm gỗ đào từ trong túi đựng kiếm ra.

Dương Tuyết thấy tôi nghiêm túc như vậy, vì thế cô ấy cũng không do dự mà rút kiếm gỗ đào ra.

Chỉ cần thứ đó dám xuất hiện, tôi nhất định sẽ khiến nó hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Mở thiên nhãn, mọi thứ trong phòng đã trở nên rõ ràng.

Chỉ thấy cả căn phòng tràn ngập một làn sương trắng mỏng.

Lên lầu hai, tôi và Dương Tuyết cầm kiếm gỗ đào tìm từ phòng này sang phòng khác, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Sau khi lục soát lầu hai, chúng tôi lại đi xuống lầu một, thậm chí còn đi xuống nhà để xe dưới tầng hầm.

Nhưng ngoại trừ âm khí nặng nề thì cái gì cũng không có, thậm chí chúng tôi cũng không phát hiện được một chút manh mối nào.

Điều này đặt hai chúng tôi vào một tình huống rất khó xử, âm khí nặng như vậy làm sao lại không có quỷ?

Nếu không, vừa rồi bản thân bị đẩy một cái làm sao giải thích đây? Hoặc là nói, nó đã trốn ở chỗ nào? Hay nó đang bí mật theo dõi chúng tôi?

Càng không tìm thấy, chúng tôi càng thêm kiêng kị.

Chuyện này không thể qua loa được, nếu như không xử lý, Ngô Huệ Huệ sẽ không thể tiếp tục quay phim ở đây, sau này nếu có người đến đây cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tôi đứng trong phòng khách, nhất thời không biết làm gì.

Dương Tuyết nói với tôi: "Nơi này là hang ổ của bọn chúng, chỉ cần chúng ta chiếm lấy nơi này, bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện! Chúng ta ở chỗ này chờ một đêm, bọn chúng nhất định sẽ chủ động xuất hiện!"

Nghe Dương Tuyết nói như vậy, tôi cảm thấy cũng chỉ có thể làm như thế.

Tìm không được thì chỉ có nước ôm cây đợi thỏ, bằng không, chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác.

Sau khi tôi và Dương Tuyết quyết định xong, hai chúng tôi đi ra khỏi nhà và đi đến khoảng sân nhỏ ở bên ngoài.

Trương đạo diễn và Ngô Huệ Huệ nhìn thấy chúng tôi bước ra ngoài đã vây lại đây, mọi người có vẻ rất lo lắng.

Trương đạo diễn vội vàng nói: “Đinh đạo trưởng, như, như thế nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/344.html.]

“Có phải đã xử lý xong rồi không?” Ngô Huệ Huệ cũng hỏi.

Nhưng tôi lại lắc đầu: "Không, thứ đó không chịu xuất hiện. Nhưng chúng tôi có thể khẳng định 100% đây là một ngôi nhà có quỷ và cái c.h.ế.t ngoài ý muốn của các đồng nghiệp của ông trước đây không phải là ngoài ý muốn."

"A! Vậy, vậy làm sao bây giờ!"

"Đạo, Trương đạo diễn, chúng ta, chúng ta đi nơi khác quay phim đi! Tôi, tôi còn chưa muốn chết!"

"..."

“Ồn ào cái gì, nghe Đinh đạo trưởng nói như thế nào đã!” Trương đạo diễn nổi giận, lập tức hiện trường liền yên tĩnh.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: "Đêm nay mọi người ở lại bên ngoài đi, chúng tôi sẽ canh giữ ở nơi này. Chờ đến sáng mai rồi hãy về đây!"

Không đợi Trương đạo diễn trả lời, mấy diễn viên bên cạnh đã rụt rè gật đầu liên tục, không ngừng nói: "Được được được!"

Biểu cảm đó như thể hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức vậy.

Sau đó, Trương đạo diễn đã gọi một chiếc xe chuẩn bị quay trở lại khách sạn trong thành phố để ở tạm.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng hỏi Trương đạo diễn về tình hình của căn biệt thự này.

Nhưng Trương đạo diễn cũng không biết rõ lắm, ông ấy chỉ nói người giới thiệu nói rằng giá thuê của căn biệt thự này khá rẻ, chủ nhà cũng đã di dân.

Nếu muốn mua thì giá tiền càng ưu đãi hơn, thấp hơn 30% so với giá thị trường.

Còn những cái khác, Trương đạo diễn hoàn toàn không biết...

Trương đạo diễn không nói rõ nên tôi cũng không hỏi thêm, chỉ tán gẫu với họ vài câu.

Để cho bọn họ thoải mái, dù sao đối với đám quỷ này mà nói. Chỉ cần không khiêu khích và phạm phải bất kỳ điều cấm kỵ nào của chúng, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra…

Ước chừng khoảng năm giờ thì xe đến.

Hơn 20 thành viên của đoàn phim thấy xe chạy tới, phần lớn đều không kịp chờ đã chạy như bay ra ngoài, vội vàng lên xe.

Ngô Huệ Huệ trông có vẻ hơi lưu luyến, liên tục dặn dò tôi và Dương Tuyết phải cẩn thận.

Tôi cười nhẹ, bảo cô ấy chờ điện thoại tôi.

Sau khi tiễn các thành viên của đoàn phim rời đi, trong biệt thự này chỉ còn lại tôi và Dương Tuyết.

Trong căn biệt thự này có đầy đủ vật dụng, thậm chí có cả ăng-ten.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi, hai chúng tôi làm mỗi người một bát mì gói, dứt khoát ngồi ở trong ngôi nhà quỷ xem TV, chờ mấy thứ dơ bẩn kia đến...

************

Loading...