Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 293

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:32:23
Lượt xem: 29

Làm như vậy, một là có trách nhiệm với bệnh nhân, hai là coi trọng danh tiếng của Bách Thảo Đường.

Cuối cùng, Bạch Phong còn chưa kịp tiến lên nói chuyện, Độc đạo trưởng đã đột nhiên đứng dậy, sau đó nói: “Bệnh này nếu thật sự đưa tới bệnh viện, vậy bà lão này thật sự không cứu được!”

Nghe vậy, Bạch Phong và tôi đều sững sờ trong giây lát.

Không ngờ Độc đạo trưởng lại nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi, nhưng Độc đạo trưởng nói như vậy là có ý gì? Ông ấy đã có cách chữa trị rồi sao?

Không thử máu, không tiêm, không chụp X-quang, liệu có thực sự chữa được căn bệnh quái ác này?

“Độc tiền bối, ông có cách nào chữa khỏi bệnh này không?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Độc đạo trưởng nặng nề gật đầu: “Nếu như tôi không trị được, trên đời này thật sự không có mấy người có thể trị!”

Độc đạo trưởng nói chuyện rất tự tin, rất có khí thế và bộ dáng vô cùng nắm chắc.

Nói xong, ông ấy quay đầu về phía Bạch Phong và nói: "Tiểu Phong, con đi lấy hộp thuốc mà sư phụ thường dùng để chữa bệnh hiểm nghèo ở trong phòng đi!"

Bạch Phong sửng sốt một lúc, sau đó nói "ừm", đi thẳng vào trong phòng.

Người đàn ông trung niên cũng có vẻ rất vui mừng khi nghe thấy Độc đạo trưởng nói có thể chữa trị cho mẹ ông ấy.

Sau một hồi sửng sốt, tôi có chút ngờ vực. Nhưng tôi cũng không nói gì chỉ đứng sang một bên.

Một lúc sau, Bạch Phong lấy ra một hộp thuốc.

Hộp thuốc này rõ ràng tinh xảo hơn những hộp thuốc ở bên ngoài, hơn nữa còn được khóa chặt bằng khóa đồng.

Độc đạo trưởng mở hộp thuốc, lần lượt bày ra các loại dụng cụ ở bên trong.

Ngoài một số viên thuốc đặc biệt được đựng trong lọ và bình, còn có một số d.a.o phẫu thuật, kim châm bạc,...

Đầu tiên Độc đạo trưởng đút một viên thuốc vào miệng của bà lão, sau đó đốt đèn cồn, lấy kim bạc ra để khử trùng, cuối cùng vén phần áo ở trên bụng của bà lão lên, bắt đầu châm kim.

Kỹ thuật của Độc đạo trưởng rất nhanh, hơn nữa hạ châm lại ổn định.

Trong vòng chưa đầy năm phút, Độc đạo trưởng đã châm hơn 30 mũi kim lên người bà lão, có thể thấy tốc độ cực nhanh.

Thấy khắp bụng bà lão toàn là kim bạc, tim tôi đập như trống hỏi.

Cứu được người thì không sao, nếu như người c.h.ế.t ở Bách Thảo Đường.

Đến lúc đó, người nhà nháo lên sẽ là một vấn đề lớn.

Nhẹ thì có thể bị tước giấy phép hành nghề y, nặng thì có thể bị phạt tiền, bắt giam vào tù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/293.html.]

Tôi và Bạch Phong đều lo lắng, trong lòng đổ mồ hôi hột.

Nhưng cuối cùng, chúng tôi thấy những lo lắng của mình là không cần thiết.

Khi Độc đạo trưởng tiếp tục châm kim, chúng tôi thấy hơi thở của bà lão dần ổn định, sắc mặt cũng hồi phục đôi chút.

Khoảng nửa giờ sau, Độc đạo trưởng rút kim lại, cuối cùng dùng ngón tay cái ấn vào huyệt Thiên Trì trên đầu của bà lão.

Bà lão đang hôn mê lúc này cũng tỉnh lại...

***************

Đột nhiên, tôi thấy bà lão đang nằm trên giường khám đã tỉnh lại, hơn nữa vẻ mặt của của bà ấy đã thay đổi.

Rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng tôi và Bạch Phong đều thấy vui vẻ.

Y thuật của Độc đạo trưởng thật đúng là không phải để trưng cho đẹp. Tôi lại có nhận thức mới về y thuật của Độc đạo trưởng.

Tuy người nọ đã tỉnh lại, nhưng không biết bệnh tình của bà ấy đã được chữa hết hoàn toàn chưa, hay chỉ thuyên giảm mà thôi.

Lúc này, Độc đạo trưởng thu kim châm lại, đang dùng khăn lông lau tay, đồng thời quay sang nói với Bạch Phong: “Tiểu Phong, đi lấy thùng rác tới đây!”

Bạch Phong cũng không chần chừ, hành động nhanh chóng, cậu ta cầm lấy cái thùng rác đặt cách đó không xa lại đây.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên kia hào hứng đi đến trước mặt bà lão, sau đó ông ta cất tiếng hỏi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ cảm thấy thế nào rồi?”

Bà lão thấy con trai của mình hỏi, bà đành phải phải mở miệng trả lời.

Nhưng bà ấy vừa mở miệng, bà lão đã kêu “Oa” một tiếng, bà ấy trực tiếp nôn ra một chất tanh hôi, đen xì, bẩn thỉu.

Cũng may Bạch Phong đã cầm một cái thùng rác lại đây, tất cả những vật dơ bẩn đó đều được phun vào trong đó.

Hơn nữa, lần này, bà ấy không chỉ nôn một chút, mà là rất nhiều.

Và mùi của vật kia vô cùng khó ngửi, rất tanh hôi, nồng nặc.

Người đàn ông trung niên không ngừng vỗ vỗ lưng cho bà lão, ông ta hoảng đến mức sắp khóc: “Mẹ, mẹ ơi…”

Bà lão vẫn không ngừng ho khan và nôn mửa, tôi nhìn cũng sốt ruột theo.

Tuy nhiên nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện, tuy rằng lần này bà lão bị nôn mửa, nhưng sắc mặt của Độc đạo trưởng không hoảng loạn chút nào.

Thậm chí những thứ mà bà lão nôn ra hiện tại chỉ có màu đen bẩn thỉu chứ không còn trùng nữa.

Bà lão cũng có ý thức, tự ôm n.g.ự.c của mình, chứ không giống ban đầu, hoàn toàn không có chút nhận thức nào.

Hiển nhiên, đây là dấu hiệu của việc có chuyển biến tốt đẹp.

Loading...