Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 281

Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:39:46
Lượt xem: 20

Ngược lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đa phần là sự tự trách.

Nhưng lúc này, đột nhiên bên tai tôi loáng thoáng nghe được một âm thanh “Cảm ơn.”

Rất nhẹ nhõm, rất yếu ớt.

Khi nghe được lời này, tôi nhịn không được mà xoay đầu nhìn xung quanh.

Nhưng cái gì cũng không có, xung quanh là đường phố tối tăm, không khí âm trầm và những ngôi nhà cũ, cách đó không xa là lão yêu bà từ nãy tới giờ vẫn không nhúc nhích.

Có lẽ đó là ảo giác xuất hiện do tôi tưởng tượng ra, nhưng âm thanh này lại khiến tôi thanh tỉnh lại.

Tôi biết, kẻ thù của chúng tôi vẫn còn ở đây.

Tất cả những kết quả này là lão yêu bà ở trước mặt tôi gây ra.

Nếu bà ta không chết, bà ta vẫn còn sống, sẽ có khả năng sẽ xuất hiện thêm một Triệu Thiến Thiến thứ hai, mười một lệ quỷ ở Mã Vương trấn thứ hai cũng không phải là điều vô lý.

Bọn họ đều bị hoá sát, tất cả đều trở thành quỷ nô của lão yêu bà này, thay bà ta g.i.ế.c người, thay bà ta thu thập hồn phách và oán khí, cũng đeo nhân quả lên trên người thay bà ta.

Cuối cùng cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì, hồn phi phách tán, tất cả những chuyện này đều do lão yêu bà này gây nên.

Tôi nhìn chằm chằm lão yêu bà, vẻ mặt càng trở nên khó coi, thậm chí là hung dữ: “Lão yêu bà, tất cả những chuyện này đều do bà mà ra, mau đền mạng đi!”

Nói xong, tôi không chút do dự, trực tiếp xông lên.

Dương Tuyết thấy tôi bất ngờ lao ra, vô cùng kinh ngạc: “Đinh Vĩ, không được!”

Kết quả lời nói của Dương Tuyết còn chưa kịp dứt, tôi đã nhanh chóng chạy tới trước mặt của lão yêu bà rồi.

Lão bà kia trong miệng phát ra tiếng cười “Ha ha ha” đầy quỷ dị: “Không biết tự lượng sức mình!”

Nói xong, lão bà kia giơ tay lên.

Từ trong tay áo, đột nhiên lộ ra một cánh tay già nua khô cằn.

Bàn tay kia vung nhẹ về phía tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy có một luồng âm khí bao trùm lấy mình.

Ngay sau đó, tôi chỉ cảm thấy có một lực lượng kỳ lạ bất ngờ đánh vào bụng tôi.

Cơn đau lập tức xuất hiện, tôi đã gầm lên theo bản năng.

Sau đó tôi ngã xuống đất và lăn hai vòng.

Giờ khắc này, tôi cảm giác bụng của mình vô cùng đau đớn, toàn thân như muốn rã rời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/281.html.]

“Đinh Vĩ……” Dương Tuyết sốt ruột kêu lên một tiếng, vội vã chạy tới.

Tôi muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động, tôi cảm thấy một luồng hơi nóng xông thẳng vào miệng và mũi.

“Phụt” một tiếng, tôi phun ta một ngụm m.á.u tươi, trong miệng liên tục ho khan không ngừng.

Dương Tuyết hoảng sợ, một tay cô ấy đỡ tôi, một tay khác không ngừng vỗ vào phía sau lưng tôi: “Đinh Vĩ, đừng lộn xộn, anh, có khả năng anh đã bị nội thương rồi……”

“Chỉ mới như vậy đã chịu không nổi? Còn muốn tới lấy mạng của bà già này? Các người liền thay thế người của nhà họ Trương, ở chỗ này trở thành quỷ nô đi, thay bà già này đi g.i.ế.c người thu thập hồn phách!”

Lão yêu bà nhẹ nhàng nói, rồi bắt đầu từng bước từng bước đi đến gần tôi.

Phong ca thấy thế, tức giận mắng to một tiếng: “Ông sẽ thu phục bà, bà già c.h.ế.t tiệt!”

Nói xong, anh ta giơ lên kiếm gỗ đào đi tới.

Nhưng ai mà ngờ được, dù cho đó là Phong ca đi nữa, cũng giống như tôi, chưa kịp đến gần đã bị bà ta vung tay lên, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.

Sự chênh lệch này, quả thật quá lớn.

Không biết tu vi của bà lão này cao hơn ba người chúng ta bao nhiêu.

Tôi và Dương Tuyết nhìn thấy Phong ca ngã xuống đất, cả hai chúng tôi đều vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ lão yêu bà này lại lợi hại như vậy, Dương Tuyết càng thêm luống cuống, vừa định đỡ tôi dậy vừa nói: “Mau, chúng ta chạy mau, này, yêu đạo này quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ của bà ta……”

Nhưng tôi đã ngăn cản Dương Tuyết, sau đó quay sang nhìn chằm chằm vào bà ta: “Trốn? Không. Lát nữa thôi, tôi sẽ chứng minh cho bà biết. Chọc phải tôi là sai lầm lớn cỡ nào……”

************

Dương Tuyết thấy tôi bị thương nặng, mũi của tôi còn chảy m.á.u trong lúc tôi đang nói chuyện thì cho rằng tôi bị đánh đến ngốc luôn rồi, thậm chí còn bị thương ở đầu cho nên mới nói nhảm.

Vậy nên cô ấy hoàn toàn không tin vào lời nói của tôi.

“Đinh Vĩ, anh bị đánh đến ngu rồi à? Anh bị thương đến mức này rồi, người này không phải dễ chọc. Nghe theo lời nói của tôi đi, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, chỉ cần chúng ta có thể an toàn rời khỏi chỗ này, về sau lại đi tìm lão yêu bà này để tính sổ!”

Dương Tuyết nói xong thì đỡ tôi đứng dậy, chuẩn bị dẫn tôi rời đi.

Đồng thời cô ấy cũng nói với Hàn Tuyết Phong đang ở cách đó không xa.

“Phong ca, chúng ta mau rời khỏi chỗ này!”

Đạo hạnh của Phong ca cao hơn tôi cho nên không bị thương nặng như tôi.

Dương Tuyết vừa nói xong, Hàn Tuyết Phong đã che n.g.ự.c nhanh chóng đứng lên, sau đó lui về phía chúng tôi.

Loading...