Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 219

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:29:51
Lượt xem: 47

Vì vậy, có một số khu rừng nhỏ xung quanh đây, nơi mà khó có thể nhìn thấy người khi đi trên đường.

Lúc này, Bạch Phong cũng đã đi tới.

Thấy tôi đánh giá chung quanh, liền hỏi: “Có biện pháp nào không?”

Tôi thấy Bạch Phong hỏi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Không có biện pháp, chúng ta muốn đối phó với quỷ anh ở dưới giếng này thì phải lừa nó ra khỏi giếng, sau đó dùng biện pháp khác để bắt nó lại! Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Bạch Phong hỏi lại.

Tôi nhướng mày: “Hơn nữa tôi không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t quỷ anh này!”

“Vì sao?” Bạch Phong tiếp tục dò hỏi, vẻ mặt không thay đổi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật ra, chung quy mà nói, không phải đứa trẻ đã c.h.ế.t đó sai, hơn nữa đứa trẻ đã c.h.ế.t kia cũng chưa g.i.ế.c người, cho nên tôi muốn đưa tiễn nó!"

Bạch Phong nghe tôi nói như vậy, hơi gật đầu nói: “Có thể thử một chút, nhưng khả năng thành công không nhiều!”

Thấy Bạch Phong nói vậy, tôi cũng khẽ mỉm cười và không nói gì cả.

Sau đó, Dương Tuyết và Trúc Trúc cũng đã đi tới.

Bởi vì Trúc Trúc là mẹ của quỷ anh, cho nên đêm nay Trúc Trúc cần phải ở lại đây, bằng không quỷ anh kia sẽ nghĩ cách để đi tìm cô ấy.

Một khi để nó lợi dụng được sơ hở, Trúc Trúc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên, khi nào giải thoát được cho quỷ anh này, Trúc Trúc cần phải ở bên cạnh chúng tôi.

Lúc này đã tới giữa trưa, trong nhà Trúc Trúc cũng không còn gì để ăn, chỉ còn một ít bánh quy và mì gói.

Mấy người chúng tôi liền chấp nhận ăn tạm một chút để ăn xong cơm trưa.

Bởi vì cơ thể của Trúc Trúc quá suy nhược, đã đi vào trong phòng để nghỉ ngơi.

Mà bên ngoài, chúng tôi còn đang bàn bạc biện pháp đối phó với quỷ anh.

Hiện giờ cũng đã đủ người, phương pháp cũng rất đơn giản.

Trúc Trúc là mẹ của quỷ anh, chỉ cần lợi dụng thân phận là mẹ của Trúc Trúc, chắc chắn có thể dẫn dụ quỷ anh ra ngoài.

Một khi quỷ anh đi ra khỏi giếng cạn, ba người chúng tôi sẽ bắt đầu bao vây nó, chỉ cần bắt được nó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nếu thật sự không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể tiêu diệt quỷ anh đó.

Ngay cả khi sự hình thành của quỷ anh là ngây thơ và thụ động. Nhưng sự tồn tại của nó đã làm ảnh hưởng đến những người còn sống và đã chạm đến điểm mấu chốt của những người trừ tà chúng tôi.

Nếu không diệt trừ nó, nó sẽ hại c.h.ế.t những người khác.

Sau khi thảo luận xong thì đã là 3 giờ chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/219.html.]

Tối hôm qua giằng co một đêm, đêm nay lại muốn thức đêm, tôi không kịp nói cho bọn họ biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Nhìn đồng hồ đã là 8 giờ tối.

Nhưng lúc này Trúc Trúc lại có vẻ bất an và bồn chồn.

Còn nói một khi trời tối, cô ấy có thể nghe được âm thanh kỳ quái phát ra từ dưới đáy giếng cạn, khiến cho tâm thần cô ấy bất an và sợ hãi.

Sau bữa cơm tối trời vẫn còn sáng, Dương Tuyết kêu Trúc Trúc đi vào phòng, còn chúng tôi thì canh giữ ở bên ngoài.

Bởi vì Trúc Trúc sợ hãi, cho nên cô ấy cũng rất phối hợp, trực tiếp đi vào phòng.

Bởi vì trời vừa mới tối, cũng không thích hợp để hành động.

Cho nên mọi người đều ngồi trước cửa nhà, cũng không có làm cái gì khác.

Tuy tôi đã ngủ trưa nhưng bây giờ lại ngồi ngủ gà ngủ gật.

Dương Tuyết thấy tôi ngủ gà ngủ gật cả ngày, dưới mắt có quầng thâm, lúc này trông tôi không có chút sức sống nào, liền nói với tôi: “Đinh Vĩ, tối hôm qua cậu đã làm cái gì? Sao cả ngày đều ngủ gà ngủ gật?”

Nghe đến đây, tôi lộ ra vẻ mặt cười khổ: “Đừng nói nữa, ngày hôm qua tôi không chỉ suýt mất mạng mà còn suýt vào trại giam!”

“Ồ!” Dương Tuyết kinh ngạc.

Bạch Phong hỏi thẳng: “Không phải cậu đi tham gia họp lớp sao?”

Tôi thở dài một tiếng: “Đúng là đi họp lớp, nhưng các cậu có biết ai là người tổ chức họp lớp không?”

Nói tới đây, tôi tạm dừng một chút, nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Dương Tuyết và Bạch Phong, lại lần nữa mở miệng nói: “Là thành viên của tổ chức mắt quỷ!”

“Không thể nào?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Dương Tuyết và Bạch Phong đều có vẻ kinh ngạc, thậm chí còn cho rằng tôi nói giỡn.

Nhưng tôi cũng không úp úp mở mở nữa, nhanh chóng kể hết tất cả mọi việc mà ngày hôm qua tôi đã trải qua cho bọn họ nghe.

Đương nhiên, chuyện về Tiểu Mạn thì tôi đã lướt qua nó.

Hai người vừa nghe được những lời này, đều không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc.

Ngay lập tức, Dương Tuyết nói: “Vậy, bạn cùng lớp của cậu tên Trương Tử Đào không những là thành viên của tổ chức mắt quỷ, thậm chí đã trốn thoát rồi?”

Vẻ mặt của tôi ngưng trọng, sau đó gật đầu nói: “Không chỉ bỏ trốn, cậu ta còn biết tất cả thông tin của tôi, bao gồm số điện thoại, địa chỉ, người nhà!”

“Theo như những gì cậu nói, rất có khả năng về sau cậu ta sẽ tìm cậu để trả thù!” Bạch Phong cũng nói thêm.

 

Loading...