Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 187

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:29:15
Lượt xem: 44

“Đinh Vĩ, Bạch Phong, giữ người này lại, tôi sẽ làm cho ông ta tỉnh lại!” Dương Tuyết nghiêm túc nói.

Tôi và Hàn Tuyết Phong cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên, đè chặt Cẩu Kiếm dưới người để ông ta không thể động đậy được.

Ngay cả Triệu Thiến Thiến giờ phút này cũng ngồi ở trên đùi Cẩu Kiếm để hỗ trợ chúng tôi.

Còn Hàn Tuyết Phong một bên giúp đỡ, một bên nói với Dương Tuyết: “Em gái, em nhìn cho rõ, anh đây là Hàn Tuyết Phong chứ không phải tên rác rưởi Bạch Phong kia!”

Tôi ở bên này lộ ra một tia xấu hổ, nhưng Dương Tuyết lại chẳng buồn để ý tới, thậm chí cô ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Hàn Tuyết Phong một cái: “Sao anh lảm nhảm nhiều thế? Hai anh không phải là song sinh mệnh hồn sao? Đều dùng chung một cơ thể, gọi tên gì thì có khác gì nhau đâu? Ngu ngốc.”

Đột nhiên nghe được Dương Tuyết nói như vậy, trong lòng tôi không khỏi “lộp bộp” một tiếng.

Phải biết rằng từ đầu đến bây giờ, tôi chưa từng có thời gian giải thích với Dương Tuyết về tình trạng của Bạch Phong, mà cô ấy cũng chưa từng hỏi về vấn đề này.

Nhưng cũng thật không ngờ, thế mà Dương Tuyết lại có thể tự mình nhìn ra được.

Chỉ riêng với nhãn lực này đã cho thấy Dương Tuyết là người có kiến thức rộng rãi, hơn nữa cũng là người không hề đơn giản.

Dù vậy tôi cũng lo lắng Hàn Tuyết Phong sẽ tức giận, rốt cuộc thì tính cách của người này vốn rất lưu manh rồi.

Nhưng ai ngờ rằng, Hàn Tuyết Phong ngây người một lúc, sau đó lại nở nụ cười: “Em gái, em rất hợp khẩu vị của anh!”

“Đừng nói nhảm nữa, giữ chắc vào, tôi phải dùng lực đây!” Dương Tuyết một lần nữa mở miệng.

Nói xong, bỗng nhiên Dương Tuyết dùng tay còn lại bắt đầu kết ấn, tôi cũng tăng thêm lực tay.

Tuy rằng Hàn Tuyết Phong không nói chuyện, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười, nhìn bộ dạng này dường như anh ta rất hứng thú với Dương Tuyết.

Cuối cùng Dương Tuyết một tay kết ấn, một tay đè trên trán đối phương.

Cô ấy bỗng nhiên khẽ quát lên một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”

Lời vừa nói ra, Dương Tuyết đột nhiên dùng sức ấn bàn tay có bùa chú xuống, tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng “phanh” nhỏ vang lên.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một luồng dương khí tỏa từ bùa chú trong tay cô ấy rồi nhanh chóng lan ra bốn phía.

Cẩu Kiếm bị đè dưới đất lúc này càng giãy giụa kịch liệt hơn, trong miệng ông ta không ngừng phát ra tiếng hét chói tai.

“A! A! Đau, đau quá……”

Nhưng Dương Tuyết không có ý dừng tay lại, tiếp tục kích hoạt bùa chú với khuôn mặt lạnh lùng.

Ước chừng qua mười giây, tiếng kêu của Cẩu Kiếm càng ngày càng yếu, giãy giụa cũng càng ngày càng yếu hơn……

Lại qua vài phút sau, dường như Cẩu Kiếm đã không còn phản kháng, lúc này Dương Tuyết mới buông tay ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/187.html.]

Chỉ nghe Dương Tuyết mở miệng nói: “Được rồi! Tên này xem như đã thành vô dụng rồi.”

Nghe đến đó, chúng tôi mới đứng dậy.

Lúc này tôi nhìn sang Cẩu Kiếm, ông ta thở hồng hộc, vẻ mặt rất mệt mỏi, đôi mắt của ông ta cũng trở nên đờ đẫn.

Con mắt thứ ba trên trán của ông ta đã biến mất, những gì còn lại chỉ là một vết thương m.á.u thịt nát bét.

Dương Tuyết nhìn Cẩu Kiếm thở thoi thóp, không khỏi nghiêm mặt nói: “Còn dám cắn tôi, không có âm nguyên, xem ông còn hoành hành như thế nào……”

***************

Trên đùi thon dài của Dương Tuyết bị thương, lúc này cô ấy rất tức giận.

Nói xong, cô ấy còn đá ông ta một cái.

Giờ khắc này Cẩu Kiếm không khác gì một con ch.ó đã chết, ngoại trừ hơi thở hổn hển, hầu như ông ta không thể nhúc nhích.

Nhưng ngoài điều đó ra, tôi vẫn còn một chút nghi ngờ.

Dương Tuyết nói rằng “âm nguyên” của ông ta đã biến mất, đây là ý gì?

Tôi lập tức mở miệng hỏi: “Dương Tuyết, cô nói tới âm nguyên, đó là thứ gì?”

Dương Tuyết nghe tôi hỏi như thế, đột nhiên quay đầu nhìn tôi một cái.

Mặt cô ấy lộ rõ vẻ khinh thường: “Đinh Vĩ, anh ăn cái gì để lớn thế? Đến âm nguyên khí anh cũng không biết?”

Tôi vô cùng xấu hổ, thật lòng mà nói, tôi thật sự không biết.

Nhưng chẳng có gì đáng để xấu hổ cả, tôi mới tiếp xúc với nghề trừ tà này không lâu, không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi.

Cho nên tôi cười cười nói: “Thật ra tôi cũng không rõ nữa!”

Dương Tuyết thấy bộ dáng nghiêm túc học hỏi của tôi, khóe miệng nở một nụ cười: “Khí được chia ra thành âm và dương, người sống chúng ta tu thân luyện khí, nhưng khí này là dương khí, chí cương chí dương. Nhưng ông ta lại lấy người sống để tu luyện âm khí!”

Nghe đến đó, tôi tỏ ra khiếp sợ, không khỏi đưa mắt nhìn tên Cẩu Kiếm kia thêm vài lần.

Cái tên này, trước kia tôi còn nghĩ ông ta chỉ là một người bình thường.

Nhưng không ngờ tới, tên này lại là yêu nhân tu luyện tà pháp.

Chẳng trách, nếu không vừa rồi ông ta cũng sẽ không đột nhiên trở nên mạnh như vậy.

Nếu không phải mấy người chúng tôi cùng hợp lực lại thì thật sự không ai có thể khống chế nổi tên này.

Loading...