Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 171

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:19:29
Lượt xem: 48

Sau khi nữ quỷ hét lên một tiếng, liền xuất hiện là một cơn gió lạnh tràn vào cơ thể của chúng tôi.

Nữ quỷ hoàn toàn tức giân, không biết lúc còn sống cô ta đã gặp phải chuyện gì, sao lại có oán khí nặng như vậy.

Khi cơn gió lạnh lẽo này ập vào, trái tim của tôi đập liên hồi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp vô cùng.

Chuyện này còn chưa xong, nữ quỷ đã giơ tay định tóm lấy chúng tôi một lần nữa.

Dương Tuyết liền kinh hô “Cẩn thận !” đồng thời vung tay ném ra một lá bùa.

Tôi và Bạch Phong cũng cầm lên một chiếc ghế dài và sử dụng nó để tự vệ.

Lá bùa liền biến thành những chiếc phi tiêu bay thẳng về phía nữ quỷ.

Nữ quỷ sắc mặt dữ tợn nhìn thấy bùa chú chuẩn bị đánh về phía mình, liền lách người một cái, trực tiếp né tránh.

Sau đó nhảy lên trên không trung, vung bàn tay có móng vuốt sắc nhọn về phía tôi.

Nhìn dáng vẻ của cô ta có lẽ đã bị m.á.u ở đầu lưỡi của tôi chọc giận, cho nên giờ đây mục tiêu chính của nữ quỷ đã biến thành tôi.

Thấy đối phương đánh tới, chúng tôi chỉ có thể dùng ghế dài để chống cự.

Nhưng nữ quỷ này quá đỗi hung dữ, cô ta không chút do dự mà đánh mạnh vào chiếc ghế dài.

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” chiếc ghế dài đã bị đập nát, cả người tôi cũng bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi nữ quỷ đánh ra một đòn, cô ta cũng không dừng lại mà tiếp tục tấn công về phía tôi.

Bạch Phong thấy tình hình của tôi như vậy liền trực tiếp ném ghế dài vào người nữ quỷ, đồng thời chặn chúng tôi lại.

Dương Tuyết cũng ở phía sau chuẩn bị tấn công hạ gục nữ quỷ này.

Bây giờ mặc dù có Bạch Phong che chắn nhưng tôi cũng không nhàn rỗi.

Tôi thở ra một hơi, sau đó dung một tay ôm chiếc ghế dài, một tay lấy ra Bát quái trấn sát phù.

Tôi đang chuẩn bị đi đường vòng chuẩn bị giở một chút mánh khóe để b.ắ.n lén cô ta.

Nhưng nữ quỷ này quá mạnh, căn bản không phải đèn đã cạn dầu.

Chuyện đột nhiên xảy ra, chúng tôi không có mang theo kiếm gỗ đào, đồng tiền kiếm hay thước sắt để làm vũ khí.

Chúng tôi chỉ có thể dựa vào chiếc ghế dài để miễn cưỡng chống cự, nếu chúng tôi không hợp sức, chỉ chiến đấu một mình, không ai trong chúng tôi có thể là đối thủ của cô ấy.

Cho dù hiện giờ là ba đánh một thì chúng tôi cũng không chiếm được một phần ưu thế nào.

Động tác của nữ quỷ này nhanh nhẹn dị thường, móng vuốt sắt bén liên tục đánh tới, mỗi một lần vung xuống đều có một trận gió lạnh.

Chỉ cần vô ý một chút là sẽ bị trúng chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/171.html.]

Hơn nữa, móng vuốt của nữ quỷ cực kỳ sắc bén, một khi trúng đòn sẽ bị rách da, hoặc là c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Mọi người đều hết sức cẩn thận, cố gắng đứng dựa vào nhau.

Làm như vậy có thể hạn chế được tốc độ của nữ quỷ và ít bị đánh lén hơn.

Bằng cách này, chúng tôi chơi ba đánh một trong lớp học của tòa nhà bỏ hoang này trong nửa giờ.

Trong lớp học, ghế dựa đã bị ném đi hơn phân nửa và Dương Tuyết chính là người tấn công chủ yếu về phía nữ quỷ.

Và Dương Tuyết đã nhiều lần giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, nếu không, tôi và Bạch Phong đã sớm bị nữ quỷ áo vàng này đánh chết. Có thể thấy đợi đạo hạnh của Dương Tuyết cao hơn chúng tôi rất nhiều.

Tuy rằng những đòn công kích của Dương Tuyêt đều rất sắc bén nhưng với sức mạnh của một người, cô ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của nữ quỷ.

Huống chi, đòn tấn công mạnh nhất của Dương Tuyết chính là bùa chú. Nhưng Dương Tuyết hoàn toàn không thể đến gần cơ thể của nữ quỷ.

Lúc này ba người chúng tôi đều đã thấm mệt phải thở hồng hộc, thậm chí còn có một số vết thương nhưng không quá nghiêm trọng.

Ngược lại với chúng tôi, nữ quỷ kia dường như chẳng hề hấn gì, ngày càng dữ tợn và cuồng bạo.

Sức mạnh và tần suất tấn công gần như không giảm.

Trong lúc chúng tôi đang đánh nhau cùng nữ quỷ thì tôi đã mở miệng nói: “Không thể tiếp tục như thế này mãi, dù có đánh tới sáng mai cũng chưa giải quyết xong.”

“Nhất định phải nghĩ ra biện pháp để tôi tới gần niệm chú.” Dương Tuyết bổ sung một câu.

Chưa nói dứt câu, nữ quỷ đã hóa thành một đạo ánh sang xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Phong.

Trong miệng gào lên một tiếng, đột ngột lao về phía Bạch Phong.

“Cẩn thận” Tôi hét lên rồi vơ lấy chiếc ghế chặn lại.

“Rầm” chiếc ghế dài lâu năm ám mùi ẩm ướt trong tay tôi đã bị nữ quỷ đánh nát một cách dễ dàng.

Mà tay của tôi cũng bị bủn rủn vì chấn động, toàn thân tê dại phải lùi lại.

Bạch Phong đỡ lấy tôi, cau mày hỏi: “Có đứng vững được không?”

Chịu đựng cánh tay còn đang tê dại, tôi trả lời: “Vẫn còn chịu được!”

“Được! vậy mọi người chờ tôi một chút, tôi gọi tên kia ra ngoài” Bạch Phong nghiêm túc nói.

Nói xong trực tiếp duỗi tay lấy từ trong túi ra một lọ thuốc màu đen.

Thấy vậy, tôi không khỏi há hốc mồm.

Hiển nhiên là Bạch Phong đang muốn cắn thuốc.

Thân thế của cậu ta rất bí ẩn, ngay cả Độc đạo trưởng cũng không biết mười bốn năm trước cậu ta đã trải qua những chuyện gì.

 

Loading...