Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1443

Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:13:09
Lượt xem: 8

Sau đó chính là một nhóm kỵ binh theo sau.

Tại đầu cầu, lúc này cánh cổng đang được mở ra để dọn đường cho Diêm Vương.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một nhóm lớn quỷ binh theo sát chạy ra khỏi thành Uổng Tử.

Tiếng bước chân “Phanh phanh phanh” nặng nề không ngừng vang lên.

Một nhóm quỷ binh mặc giáp đen cầm theo đinh ba chỉnh tề chạy ra.

Đội quân quỷ binh này có khoảng hai trăm người, phía sau còn có một chiếc xe ngựa màu đen do tám con ngựa kéo.

Tám con ngựa đều cao lớn là giống ngựa tốt hiếm gặp, vừa nhìn liền biết là những con ngựa có giá trị cực phẩm.

Về phần cỗ xe ngựa được che rèm và treo hạt châu bốn phía.

Phía trước có để một bảng hiệu khắc chữ "Biện".

Hiển nhiên đúng như tôi suy đoán, vị Diêm Vương này.

Chính là người cai trị thành Uổng Tử, là vị Thập Điện Diêm Vương thứ sáu, Biên Thành Vương.

Tôi đứng trên cầu, mơ hồ có thể nhìn thấy Diêm Vương đang ngồi trong xe ngựa.

Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng tò mò đối với vị Vương của địa ngục.

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào ngài ấy.

Ngài ấy đang ngồi trong xe ngựa, vô cùng uy nghiêm.

Nhưng vì có tấm rèm nên tôi không thể nhìn rõ mặt ngài ấy được.

Vào lúc này, nhóm quỷ binh dẫn đội đã đến trước mặt tôi.

Nhưng vào lúc này, một quỷ kỵ binh bảo vệ trước cỗ xe của Diêm Vương đột nhiên lao về phía tôi.

Thấy vậy, tôi có chút bối rối, không khỏi trở nên lo lắng.

Theo bản năng, tôi lùi lại phía sau hai bước.

Nhưng tôi phát hiện ra tên quỷ binh kia không hề có ý định rời đi.

Cuối cùng đi đến trước mặt tôi và giật mạnh dây cương.

Đột nhiên gã rút thanh kiếm dài ra và chĩa thẳng vào tôi.

Đồng thời quát khẽ một tiếng: “Tiểu quỷ to gan, thấy Đại Vương ra ngoài lại không quỳ xuống nghênh đón!”

Nghe thấy vậy, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Chết tiệt! Vừa rồi chỉ lo nhìn Diêm Vương, thế mà tôi lại quên mất quy tắc của địa phủ.

Địa phủ, là một nơi thuộc chế độ vương quyền hoàng quyền.

Khi nhìn thấy Diêm Vương hoặc quan lớn nào đó đều cần phải quỳ lạy.

Nếu xúc phạm đến Vương của địa phủ, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục là còn nhẹ.

Tôi nào dám chậm trễ? Tôi đột nhiên quỳ xuống, cúi gập người.

Thậm chí còn hô lên: "Khấu kiến Đại Vương."

Ngay khi tôi quỳ xuống và hô lên câu này.

Xe ngựa của Biện Thành Vương vừa lúc đi đến bên cạnh tôi.

Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nhưng tôi cũng rõ ràng, ý tưởng nhìn Diêm Vương ở khoảng cách gần xem ra là không được rồi.

Tất nhiên, nếu có thể an toàn thành công trở về dương gian, thì việc có nhìn được hay không dường như cũng không quan trọng cho lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1443.html.]

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vào lúc này.

Biện Thành Vương ngồi trong xe ngựa lại thấp giọng nói: "Dừng lại!"

Giọng nói của Biện Thành Vương không lớn, nhưng lại rất uy nghiêm.

Lời này vừa nói ra, một thị vệ quỷ binh bên cạnh lập tức nói: "Dừng lại!"

Ngay khi giọng nói này vang lên, đội ngũ đang di chuyển bỗng đột nhiên dừng lại.

Diêm Vương đột nhiên dừng lại, hơn nữa xe ngựa còn dừng lại bên cạnh tôi.

Khuôn mặt tôi hơi thay đổi, trong lòng càng là lo lắng muốn chết, cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.

Tại sao lại dừng lại, còn dừng lại trước mặt tôi, đây là muốn làm gì?

Tôi không dám ngẩng đầu lên mà chỉ lẳng lặng quỳ tại chỗ.

Toàn bộ cây cầu lúc này đều im lặng, chỉ có tiếng than khóc không ngừng phát ra từ dưới cầu và thành Uổng Tử.

Ước chừng khoảng năm sáu giây trôi qua, bên trong xe ngựa.

Giọng nói của Biện Thành Vương lại vang lên: “Kẻ nào đang quỳ bên cạnh?”

Nghe được lời này, trong đầu tôi "Ong" một tiếng.

Kẻ nào đang quỳ bên cạnh? Tôi thận trọng liếc nhìn trái phải.

Phát hiện dường như chỉ có mình tôi quỳ trên cầu.

Thấy vậy, tôi cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Bị Diêm Vương dùng phương thức này đích thân dò hỏi.

Chủ động dừng lại và nói chuyện ở khoảng cách gần.

Nó khiến tay chân tôi hơi luống cuống, trong một lúc không thể nói được gì.

Tên quỷ thị vệ đang ngồi trên lưng ngựa bên cạnh tôi quát lớn: "Tiểu quỷ, Đại Vương đang hỏi cậu! Còn không mau trả lời?"

Tôi bị tên quỷ thị vệ này làm giật mình, sau đó liền phản ứng lại.

Vì quá hồi hộp nên tôi nói có chút lắp bắp: “Tiểu, tiểu nhân là Đinh Phú Quý.”

Tôi tùy tiện nghĩ ra một cái tên cho mình, phải biết rằng tôi là dân nhập cư trái phép.

Nếu thân phận của tôi bị lộ, lỡ như tra ra được trên đầu tôi, hậu quả không dám tưởng tượng.

Sau khi tôi trả lời, Diêm Vương trong xe ngựa không trả lời ngay.

Mà là đợi một lúc lâu mới mở miệng: "Đinh, Phú Quý."

Ngài ấy lặp lại tên tôi, nhưng dường như trong giọng nói lại có chút ý cười.

Ngay sau đó, Biện Thành Vương lại lên tiếng: "Cậu tới thành Uổng Tử để làm gì?"

Biện Thành Vương nói rất chậm, nhưng lại rất uy nghiêm và rõ ràng.

Tôi nuốt nước miếng rồi tiếp tục trả lời: “Tiểu nhân, tiểu nhân đến đây để thực hiện nhiệm vụ!”

Biện Thành Vương lại dừng lại hai ba giây: "Thực hiện nhiệm vụ, vậy nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành chưa?"

“Sắp, sắp xong rồi.”

Bị Biện Thành Vương trực tiếp thẩm vấn, tôi vô cùng căng thẳng, sợ bị phát hiện.

“Cậu có tuân thủ pháp luật không?” Diêm Vương tiếp tục hỏi.

Đột nhiên nghe thấy câu này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi không biết đó là vì cảm thấy chột dạ hay vì điều gì khác.

Tôi cảm thấy mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn, như thể mọi lời nói của Biện Thành Vương đều ẩn chứa ẩn ý.

Loading...