Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1395

Cập nhật lúc: 2024-08-26 22:19:06
Lượt xem: 14

 

Sư phụ lại rất phấn khích và nói với tất cả chúng tôi:

“Chướng ngại vật lớn nhất của chúng ta bây giờ, không phải chính là tấm Hắc Quang Bảo Kính đang treo lơ lửng bên trên hồ Trọng Tuyền sao?”

“Đúng vậy, thì sao?” Độc đạo trưởng gật đầu, nhưng vẫn rất bối rối.

Nhưng  Thượng Quan Thư đứng ở bên cạnh dường như lại chợt hiểu ra được gì đó.

Cô ấy vội vàng nói: “Sư phụ, ý của sư phụ có phải là muốn nhờ Kỳ Lân tiền bối giúp đỡ?”

Vừa nghe lời này, trong đầu tôi và Độc đạo trưởng đều phát ra một tiếng “Tinh”, chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã hiểu ra.

Sư phụ nhếch miệng cười: “Không sai, đúng là vi sư đang nghĩ như vậy.

Kỳ Lân tiền bối tuy rằng chỉ còn lại tàn hồn, nhưng cũng là sự tồn tại siêu việt, người thường như chúng ta không thể so sánh được với ông ấy.

Tình huống vừa rồi mọi người cũng đã thấy rõ, tuy rằng đứng cách xa cả trăm mét, nhưng Kỳ Lân tiền bối vẫn có thể khiến cho Trọng Tuyền xuất hiện dị động.

Nếu như Kỳ Lân tiền bối chịu ra tay, nhất định có thể che được Hắc Quang Bảo Kính lại.

Hoặc là làm cho biên độ khúc xạ của Hắc Quang Bảo Kính bị lệch đi một chút.

Chờ tới lúc ấy, Tiểu Vĩ, các con chẳng phải là có thể tránh khỏi tầm chiếu của ánh sáng màu đen kia hay sao?”

Sư phụ nói thẳng, vẻ mặt còn rất hưng phấn.

Mọi người vừa nghe xong, dường như đều cảm thấy đây chính là một giải pháp hiệu quả.

Với khoảng cách hàng trăm mét, Kỳ Lân tiền bối còn có thể khiến hồ Trọng Tuyền xuất hiện dị động.

Nói cách khác, Kỳ Lân tiền bối là người có được thần lực, có thể điều khiển hoặc tác động đến những vật cách xa hàng trăm mét.

Nếu được Kỳ Lân tiền bối giúp đỡ, tác động tới Hắc Quang Bảo Kính kia, hành động của chúng tôi sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Ông ấy có thể làm lệch góc độ chiếu sáng một chút hoặc đơn giản là đảo ngược tấm kính lại.

Quay mặt gương chiếu vào trong, đẩy mặt trái ra ngoài chẳng hạn.

Tóm lại là làm sao giúp chúng tôi tránh được tầm chiếu sáng của kính, hoàn thành được nghi thức.

Cuối cùng lợi dụng được thời gian ít ỏi mà trốn ra khỏi hồ Trọng Tuyền.

Im lặng, không để lại một chút giấu vết, vậy là được.

Sau khi mọi người hiểu ra điều này, ai nấy đều như thấy được hy vọng trước mắt, vô cùng vui vẻ.

Độc đạo trưởng trực tiếp nói với tôi: “Tiểu Vĩ, con thử hỏi qua Kỳ Lân tiền bối một chút, xem ông ấy có thể giúp chúng ta chuyện này được không?”

“Đúng vậy Tiểu Vĩ, con liên hệ với Kỳ Lân tiền bối thử xem.” Sư phụ cũng giục tôi.

 Thượng Quan Thư cũng nhìn tôi với đôi mắt mở to và vẻ mặt háo hức.

Nhưng tôi ngồi ở trên giường lại có chút xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1395.html.]

Từ trước nay, đều là Kỳ Lân tiền bối chủ động xuất hiện, tôi chỉ có thể nhìn thấy ông ấy một cách thụ động.

Tôi làm gì có được năng lực chủ động liên lạc với ông ấy chứ?

Hơn nữa, phần lớn thời điểm tôi gặp được ông ấy đều là ở trong mơ, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi dùng vẻ mặt chua xót nhìn mọi người: “Sư phụ, Độc tiền bối, từ trước đến nay đều là Kỳ Lân tiền bối chủ động xuất hiện, con căn bản không thể liên lạc được với ông ấy.”

Sư phụ trợn trắng mắt: “Con còn chưa thử làm sao biết không làm được?”

“Đúng vậy, bây giờ con cứ thử xem sao.” Độc đạo trưởng an ủi tôi.

Thấy sư phụ và Độc đạo trưởng kiên trì như vậy, tôi cũng không dám nói gì nữa.

Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan đến việc tôi và  Thượng Quan Thư có thể hoàn thành được nghi lễ hay không.

Cho nên, tôi lấy lại tâm trạng một lúc, rồi ngồi xếp bằng, bình ổn khí tức, bắt đầu nói với không khí:

“Kỳ Lân tiền bối, con là Đinh Vĩ. Con có chút chuyện, cần nhờ người giúp đỡ, có được không?”

Tôi nói một tràng, phát hiện không có ai đáp lại.

Sau đó, tôi lại nói tiếp: “Kỳ Lân tiền bối, người đang ở đâu vậy?”

Tiếp theo đó, tôi giống y như một tên ngốc vậy.

Tôi cứ ngồi trên giường tự lẩm bẩm, nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng từ đầu chí cuối chẳng có ai đáp lại lời của tôi, cứ như thể Kỳ Lân tiền bối không hề tồn tại vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Vẫn không được.”

Sư phụ cau mày: “Theo lý mà nói, Kỳ Lân tiền bối giúp các con cũng là đang giúp chính mình.

Hơn nữa, nhìn tình hình của Kỳ Lân tiền bối bây giờ, chắc là không thể rời khỏi người của con được.

Nếu không, vừa rồi tự ông ấy đã tới hồ Trọng Tuyền rồi. Nhưng vì sao tiền bối lại không trả lời Tiểu Vĩ chứ?”

Sư phụ cau mày, nghĩ trăm lần cũng không ra được đáp án.

 Thượng Quan Thư lại đột nhiên mở miệng nói: “Có lẽ chuyện này có liên quan đến trạng thái hiện tại của Kỳ Lân tiền bối chăng?”

“Trạng thái sao?” Độc đạo trưởng mở miệng.

Tôi cũng nhìn  Thượng Quan Thư,  Thượng Quan Thư tiếp tục phân tích:

“Không sai, Đinh Vĩ nói hiện tại tiền bối đang tồn tại trong trạng thái tàn hồn hoặc tàn niệm.

Hình thức tồn tại này không phải là một cá thể hoàn chỉnh.

Ý thức của họ rất có thể liên quan đến yếu tố bên ngoài.

Đây cũng là lý do vì sao phần lớn thời gian họ đều rơi vào trạng thái ngủ say.

Chỉ khi ở trong một thời điểm hoặc hoàn cảnh đặc biệt nào đó, mới có thể kích thích tới họ, đánh thức họ dậy khỏi giấc ngủ mê.”

Ba người chúng tôi nghe  Thượng Quan Thư phân tích như vậy, cảm thấy rất có lý.

Loading...