Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 128

Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:16:49
Lượt xem: 40

Mặc dù tôi đã nghĩ đến điều này rồi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Phong, trong lòng tôi cũng không tránh khỏi khiếp sợ và lo lắng.

Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, thì đột nhiên bên trong lùm cây ở bên cạnh đã vang lên âm thanh “sột sột soạt soạt”, hơn nữa nó còn đang trực tiếp hướng về phía chúng tôi.

Xung quanh yên tĩnh, đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh như vậy, muốn không để ý cũng không được vì nó đã thu hút ánh mắt của tôi và Bạch Phong.

Theo bản năng, chúng tôi quay đầu nhìn lại, đồng thanh hét lên: “Ai!”

Nhưng vừa mới dứt lời, tôi đã nhìn thấy từ bên trong lùm cây bỗng nhiên nhảy ra một bóng người.

Thấy chỉ có một người, nhưng tôi và Bạch Phong cũng không dám lơ là đều tập trung nâng cao cảnh giác, chúng tôi cũng không quên đánh giá người này.

Đánh giá tổng thể thì người này là một phụ nữ, tóc đuôi ngựa, dánh người cao gầy, làn da trắng nõn, hai chân thon dài.

Về phần khuôn mặt thì người này đang đeo một khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt đen xinh đẹp như nước mùa thu.

Nhìn người trước mắt, tôi và Bạch Phong không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Vì sao nơi hoang vu hẻo lánh này lại xuất hiện một người phụ nữ? Hơn nữa, nhìn vào dáng người và đôi mắt của cô ấy, dường như cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt kia, tôi có cảm giác mình đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời tôi không nhớ ra được.

Sau khi quan sát cẩn thận, tôi cũng không chần chờ nữa, thấy đối phương đã chủ động hiện thân, tôi theo bản năng lên tiếng hỏi: “Cô là ai?”

Nhưng tôi vừa dứt lời, người phụ nữ đeo khẩu trang đã nhanh chóng nói với tôi và Bạch Phong: “Đừng nói nhảm nữa, nếu không muốn chết, tốt nhất đừng đứng trên con đường này!”

Bởi vì người phụ nữ này đang đeo khẩu trang cho nên giọng nói của cô ấy hơi mơ hồ, khó mà xác định được giọng nói thật.

Nhưng giọng nói này đã cho tôi một cảm giác rất lạ, như thể tôi đã nghe qua ở đâu rồi.

“Lời này của cô có ý gì?” Tôi tiếp tục lên tiếng, nói.

Nghe thấy lời nói của tôi, người phụ nữ đeo khẩu trang bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, cô ấy nói: “Bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu mà cũng muốn làm người trừ tà! Hai người ngu ngốc các anh, có thể sống đến bây giờ cũng coi như là một kỳ tích, hai người nhìn cho kỹ mình đang đứng trên con đường này nào?”

Vừa nghe xong, trong lòng tôi lập tức “Lộp bộp” một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô ấy là ai, tại sao lại biết chúng tôi là người trừ tà? Còn chế giễu chúng tôi, con đường này có vấn đề gì?

Lời nói của cô ấy thật kỳ lạ, tôi theo bản năng mà xoay đầu nhìn lướt qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/128.html.]

Nhưng tôi không cảm thấy có gì khác biệt? Cũng chỉ là một con đường lát đá mà thôi, nhưng màu sắc của loại đá này hơi ngả sang màu vàng thì phải.

Tôi không có phản ứng gì nhiều, nhưng Bạch Phong đứng bên cạnh tôi, không biết từ lúc nào sắc mặt đã thay đổi, lộ ra gương mặt hoảng sợ.

Cậu ta vô cùng lo lắng, kinh ngạc đến nỗi nói lắp: “Không, không ổn! Tiểu Vĩ, chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng đi ra khỏi nơi này……”

Đột nhiên nhìn thấy Bạch Phong ngạc nhiên như vậy, tôi lại càng nghi ngờ hơn.

“Lão Phong, sao vậy?” Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu.

Bạch Phong hít vào một hơi khí lạnh, nói: “ Cậu lại đây cẩn thận nhìn con đường này đi!”

Tôi có chút phiền muộn, không phải chỉ là một con đường mòn thôi sao, có gì đẹp để xem?

Nhưng tôi vẫn nhìn con đường ở trước mặt, nhưng lần này tôi đã nhìn xa hơn.

Con đường lát đá, có chút uốn lượn, nhưng nhìn bằng thiên nhãn có thể thấy nó rất dài.

Nhưng tôi nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, cũng chỉ là một con đường đá màu vàng, thật sự nhìn không ra chỗ nào không ổn.

Tôi cau mày, nghi ngờ nói: “Không có gì không ổn! Chỉ là một con đường lát đá màu vàng……”

Tôi đang chuẩn bị nói thêm hai từ “Mà thôi”, nhưng trong nháy mắt tôi đã không thể nói ra miệng.

Bỗng nhiên trong đầu tôi có một tiếng nổ vang, xuất hiện bốn chữ “đường đến hoàng tuyền”.

Trong khoảng khắc ấy, sắc mặt của tôi đã trở nên trắng bệch không còn giọt máu, tôi loay hoay nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Trong bóng đêm u ám, con đường lát đá màu vàng trông rất chói mắt.

Con đường này rất giống “đường đến hoàng tuyền” đi qua U Minh địa phủ trong truyền thuyết.

Tôi nghe người xưa nói, sau khi c.h.ế.t sẽ phải đi dọc trên con đường màu vàng này để đưa tin.

Sau khi nhận lấy quỷ tâm thì sẽ đi đến quỷ môn quan, lúc đó mới đi lên con đường hoàng tuyền chân chính để đến địa phủ rồi đi đầu thai.

Mà sau khi người sống c.h.ế.t đi, cũng sẽ gặp phải một con đường đá màu vàng, loại đường này gọi là "đường cõi âm", chính là nơi dẫn đường cho người chết.

Mà hiện tại chúng tôi lại đang đứng ngay trên con đường này, rõ ràng con đường này chính là con đường dành cho người chết.

Trong lúc nhất thời, tôi trở nên vô cùng căng thẳng: “Hoàng tuyền, đường cõi âm……”

Loading...